Lý Thất Dạ cười cười, không nói chuyện nữa, Cửu Ngưng Chân Đế cũng không nói gì. Hai người nằm cạnh nhau nhìn trời xanh, lúc này trời xanh không mây rất đẹp. Gió nhẹ thổi qua, ngửi hương hoa say lòng, hưởng thụ gió nhẹ vuốt ve khiến người muốn ngủ.
Không biết qua bao lâu, Cửu Ngưng Chân Đế khẽ nói:
– Ta sẽ lên đường, còn đạo huynh?
Cửu Ngưng Chân Đế quay về Đế Thống giới là vì phụ thân Thái Thanh Hoàng, giờ mọi thứ đã kết thúc, cũng giải quyết tâm sự của nàng, có thể nói trong Cửu Bí đạo thống hay Đế Thống giới chẳng còn thứ gì làm nàng bận lòng nữa.
Giờ đã đến lúc Cửu Ngưng Chân Đế rời đi, lần này ra đi nàng sẽ không trở lại, vĩnh biệt Đế Thống giới.
Nghĩ đến đây Cửu Ngưng Chân Đế có chút cảm khái, vì Đế Thống giới là nơi nàng sống từ nhỏ đến lớn, hôm nay đi không bao giờ về Đế Thống giới nữa, thật khiến người trăm mối cảm xúc.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
– Đi chung đi, cũng tới lúc nên rời khỏi, lên Tiên Thống giới.
Đối với Lý Thất Dạ thì mọi việc ở Đế Thống giới đã xong, hắn cũng nên đi. Khi mọi việc chấm dứt cũng là lúc tất cả kết thúc.
Cửu Ngưng Chân Đế cảm khái:
– Sẽ có ngày đạo huynh cũng rời khỏi Tiên Thống giới giống như bây giờ, như hôm nay đạo huynh rời đi Đế Thống giới.
Cửu Ngưng Chân Đế hiểu Lý Thất Dạ không thuộc về thế giới này, sẽ có ngày hắn ra đi. Hoặc hắn không thuộc về thế giới nào, hắn luôn đi tới, Tam Tiên giới hay thế giới khác đều là trạm qua đường.
Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, cười cười:
– Có lẽ.
Cửu Ngưng Chân Đế mỉm cười dịu dàng:
– Dù thế nào nếu có ngày đạo huynh thật sự thấy Tam Tiên, hy vọng đạo huynh sẽ kể cho ta nghe câu chuyện đằng sau nó. Trực giác cho ta biết trên cõi đời này nếu ai có thể thấy Tam Tiên thì chắc chắn là đạo huynh.
Nghe Cửu Ngưng Chân Đế nói, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, không trả lời.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng sáng lấp lánh, giường lớn lấp lóe ánh sáng như trăng, đế tháp vô thượng tràn ngập hơi thở thần thánh.
Trên giường lớn, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng ôm eo liễu mảnh, Liễu Sơ Tình gối lên vai hắn ngủ say, ngẫu nhiên rèm mi run run, khóe môi treo nụ cười ngọt ngào, dường như đang mơ giấc mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, Liễu Sơ Tình từ từ hé mở mắt, tỉnh dậy giữa đêm, nụ cười bên môi thỏa mãn mà ngọt ngào.
Mở mắt đẹp liền thấy người trong lòng, thẹn thùng nhuộm đỏ gò má đáng yêu xinh đẹp, dù ở lúc nào Liễu Sơ Tình đều đẹp như vậy, khiến người xem mãi chẳng chán.
Liễu Sơ Tình nhẹ nhàng ngước đầu lên, Lý Thất Dạ đã mở mắt ra. Đôi mắt của Lý Thất Dạ tựa vì sao trong trời đêm, dường như vào lúc nào mắt của hắn cũng mở, như chúa tể thế giới từng giây từng phút xem xét thế giới này, không bao giờ biết mệt.
Liễu Sơ Tình nhẹ nhàng gối lên vai Lý Thất Dạ, tay ngọc ngà phất qua ngực hắn, vuốt nhẹ bả vai săn chắc.
Lý Thất Dạ không nói chuyện, đôi mắt như sao dường như đang xem xét thiên địa này, vô cùng sâu thẳm, khiến người không thể phỏng đoán.
Một lúc lâu sau Liễu Sơ Tình thì thào, giọng nàng mềm nhẹ hiền lành:
– Chàng sắp đi rồi.
Lý Thất Dạ thản nhiên gật đầu nói:
– Đúng vậy, nên lên đường.
Liễu Sơ Tình không thở dài, dù lòng vô vàn không nỡ thì nàng biết ngày này sẽ đến, chỉ khác nhau là sớm hay muộn.
Liễu Sơ Tình biết rõ nam nhân của nàng là chân long trên trời, đạo thống khổng lồ như Cửu Bí đạo thống cũng không giữ được hắn. Đối với hắn, đừng nói là Cửu Bí đạo thống, nguyên Đế Thống giới cũng chỉ là ao cạn.
Liễu Sơ Tình ôm eo hổ, gò má dán sát lồng ngực rắn chắc hưởng thụ đầm ấm ngắn ngủi:
– Đáng tiếc ta không thể đi cùng chàng.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu:
– Đúng vậy.
Trăm ngàn vạn năm hắn trải qua vô số biệt ly, sống chết chia ly. Mỗi lần ly biệt đều khó chịu.
Liễu Sơ Tình khẽ nói:
– Ta sẽ cầu nguyện cho chàng.
Liễu Sơ Tình biết nam nhân của nàng sẽ bay lên chín tầng trời, hành trình của hắn xa xôi vô hạn, nàng không thể đi cùng, cũng không muốn làm vướng chân nam nhân của mình. Khi nam nhân bay lượn chín tầng trời thì nàng sẽ cầu nguyện cho hắn, bảo vệ mảnh thiên địa này cho hắn, chờ đợi hắn trở về.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt làn da mềm mại bóng loáng của nàng, không nói chuyện, cuối cùng tất cả thành tiếng thở dài như tơ.
Liễu Sơ Tình khẽ thở dài:
– Chỉ hận ta không có tư chất ngút trời, không thể làm bạn cạnh chàng chinh chiến tương lai.
Có chút bất đắc dĩ, có chút không nỡ, nhưng cuối cùng Liễu Sơ Tình chọn canh giữ.
Tuy nàng không thể theo nam nhân của mình chinh chiến tương lai nhưng nàng có thể ở lại Cửu Bí đạo thống, bảo vệ thế giới này, làm việc trong năng lực của mình. Cả đời nàng đạo hạnh mãi mãi không thể theo kịp bước chân nam nhân của nàng, không có năng lực ra sống vào chết cùng hắn, nên Liễu Sơ Tình không muốn đi theo, tránh cho thành rườm rà.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Mỗi người đều có sứ mạng của mình, có vài chuyện đã định trước không thể thay đổi, nếu đổi khác thì mọi thứ sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Nói đến đây Lý Thất Dạ thở dài, chậm rãi nói:
– Một số người đã định trước con đường giết chóc thiên hạ, đồ sát bát phương. Có người định sẵn phải trông chừng thiên địa, che chở một phương. Đây là sứ mệnh của từng người, nếu thay đổi thì mọi thứ đều khác theo.
Lý Thất Dạ tạm dừng, cúi đầu nhìn người ngọc trước mắt, nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng.
Lý Thất Dạ nói:
– Nếu nàng trở thành người có thể chinh chiến tương lai, máu nhuộm cửu thiên thập địa, xông pha chiến đấu vì ta thì nàng không còn là nàng nữa, không còn là Liễu Sơ Tình đáng yêu tấm lòng lương thiện nữa.
Liễu Sơ Tình lẳng lặng nhìn Lý Thất Dạ một lúc lâu sau nhẹ gật đầu thì thào:
– Đúng vậy, mỗi một người đều có sứ mạng của mình.
Lý Thất Dạ khẽ nói:
– Nên nàng là chủ mẫu của đạo thống này, là tồn tại chí cao vô thượng, thiên địa này thuộc về nàng trông giữ, thiên địa này cần nàng phúc trạch. Nàng chính là nàng, không phải người khác. Ta không hy vọng nàng biến thành một người khác, mỗi người đều có cái đáng quý của mình, nàng càng như vậy.
Liễu Sơ Tình im lặng, cuối cùng nhẹ gật đầu:
– Ta sẽ, sẽ trông chừng thiên địa này chờ chàng trở về.
Lý Thất Dạ thở dài, thế giới biến ảo, tương lai không biết, mọi chuyện nói còn hơi sớm.
Lý Thất Dạ giao Cửu Tiên Thằng cho Liễu Sơ Tình, chậm rãi nói:
– Nàng tu luyện Cửu Bí, khi nàng cầm sợi Cửu Tiên Thằng là tay nắm trọn Cửu Bí đạo thống, mọi thứ nằm trong kiểm soát của nàng, không ai có thể lay động.