Lý Thất Dạ cười nói:
– Có lẽ đúng hoặc sai, phía sau luôn có nội tình người đời không biết. Tam giới cách nhau không là chuyện xấu, thường sẽ giảm mạo hiểm đến mức thấp nhất.
Cửu Ngưng Chân Đế động ý niệm:
– Đạo huynh nói mạo hiểm là loại gì?
Lý Thất Dạ mà nói mạo hiểm thì chắc khá nghiêm trọng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không biết, nhưng có người biết, chẳng qua che giấu chút sự thật. Nhiều lúc người đời sống trong hỗn độn, không biết đại thế giới nguy hiểm.
Mắt Cửu Ngưng Chân Đế hấp háy:
– Càng lên tầng trên?
Cửu Ngưng Chân Đế chưa trở thành Thủy Tổ nhưng kém không xa, đã chạm được vài thứ trung tâm.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Ai nói rõ được, đối với nàng, với người đời thì đây là một thế giới, đại thế giới. Nhưng với một vài tồn tại thì chỉ là món ngon.
Tim Cửu Ngưng Chân Đế rớt cái bịch:
– Món ngon…
Thực lực của Cửu Ngưng Chân Đế đã rất gần với Thủy Tổ, trên đời ít có thứ gì khiến nàng kiêng kỵ, nhưng lời nói của Lý Thất Dạ làm tim nàng đập nhanh.
Cửu Ngưng Chân Đế không ngốc nghếch, nàng là Chân Đế kinh tài tuyệt diễm, là người thông minh tuyệt đỉnh. Trong lòng Cửu Ngưng Chân Đế bỗng có phỏng đoán cực kỳ to gan, một ý tưởng vô cùng khủng bố.
Nghĩ đến khả năng đó, Cửu Ngưng Chân Đế có thực lực Chân Đế mười hai mệnh cung cũng không kiềm được tim đập dồn dập.
Nếu nghĩ thông sự thật giấu đằng sau thì bất cứ tồn tại nào trên cõi đời cũng sợ hết hồn, rợn tóc gáy.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa:
– Không biết đôi khi là hạnh phúc, sinh mệnh ngắn ngủi cũng là hạnh phúc. Thứ ngươi thấy, ngươi biết toàn là điều tốt đẹp. Ngươi không biết sợ hãi lớn lao nên ngươi có thể sống vui vẻ, sung sướng.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Khi ngươi biết càng nhiều, đặc biệt là ngươi không có năng lực thay đổi thì ngươi sẽ chịu giày vò. Khi ngươi cố gắng thay đổi nó thì phải chịu đựng vô số cực khổ. Nên người đời đa số hạnh phúc, như con kiến chưa từng biết trời sẽ sụp xuống, có thể ăn một bữa no đã rất vui vẻ.
Cửu Ngưng Chân Đế khẽ nói:
– Đại thế bình ổn là nhờ tồn tại như đạo huynh giữ gìn.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Đại thế như vậy không phải ta giữ gìn. Như đã nói, ta chỉ là khách qua đường. Nhưng trong vạn cổ này từng có vô số tiên hiền cố gắng, có vô số chí tôn đổ máu nóng, những gì bọn họ làm đều là vui buồn lẫn lộn, đáng để người tôn kính.
Cửu Ngưng Chân Đế nghiêm nghị gật đầu:
– Đúng vậy, không có tiên hiền trông giữ thì lấy đâu ra đại thế.
Hai người đi vào hiệp cốc. Cửu Ngưng Chân Đế trầm giọng quát, diễn biến đại đạo, lực lượng đại đạo tràn ngập. Tiếng xoẹt xoẹt vang lên, ánh sáng nở rộ dưới chân Cửu Ngưng Chân Đế.
Ong ong ong ong ong!
Từng miếng gạch bể lắp ráp, một cánh cửa đạo xuất hiện trước mặt hai người.
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế nhìn nhau, đi vào cửa đạo.
Đằng sau cửa đạo có một hàng thềm đá kéo dài vượt qua vô tận hư không. Từng miếng đá cổ lót thành bậc thang, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, cũ kỹ đến không thể tìm tòi thời đại của nó. Từng miếng đá cổ lót thềm điêu cổ văn, chữ cực kỳ xa xưa, nhìn là biết người điêu khắc có thực lực sâu không lường được. Vì bao nhiêu năm tháng trôi qua cổ văn trên đá cổ vẫn rõ mồn một, dù thời gian không ngừng mài mòn, trăm ngàn vạn cổ trôi đi nhưng cuối cùng không thể xóa nhòa cổ văn.
Thềm đá vượt qua hư không thẳng hướng phương xa, dọc đường đi qua núi lửa tuôn trào, qua ma viêm ngập trời, vượt sông sâu vô tận.
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế bước lên đường cổ, mới đạp một bước thì vù một tiếng, ánh sáng bừng lên.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế nháy mắt được đưa đi.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế được đưa đến chỗ đặt chân tiếp theo là một miệng núi lửa lớn.
Bùm!
Miệng núi lửa phun ra dung nham vô cùng đáng sợ. Dung nham chỗ này khác với loại bình thường, dung nham giống như long viêm phun ào ạt, ngọn lửa đốt thiên địa. Tiếng xèo xèo vang lên, dung nham tàn phá đến đâu là hư không cũng bị đốt để lại dấu vết. Dung nham rất đáng sợ nhưng các miếng đá cổ bình yên lơ lửng trên miệng núi lửa, dung nham chảy qua không tổn thương được chúng.
Bùm!
Dung nham tuôn ra ập hướng Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế, nhấn chìm hai người.
Nhưng mặc cho dung nham uy lực lớn cỡ nào cũng không tổn thương hai người được chút gì. Trong tiếng nổ lớn, Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế tỏa ánh sáng mặc cho dung nham bao trùm, hai người không chút sứt mẻ.
Hai người đáp xuống đá cổ lơ lửng trên miệng núi lửa
Bùm!
Dung nham lại tuôn ra như cuồng triều ập đến. Nhưng trước khí thế vô địch của Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế trấn áp dung nham không thể đến gần.
Ong ong ong ong ong!
Đá cổ dưới chân hai người lại phát sáng, truyền tống hai người đi.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế lại được truyền tống đến nơi khác, chợt nghe tiếng xé gió vèo vèo.
Đường cổ còn đó, các miến đá cổ lơ lửng, nhưng dưới chân là vực sâu, không biết dưới đáy giấu độc vật gì. Khi Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế được truyền tống đến thì vực sâu bắn ra kim bạc như bão tố. Nhìn kĩ thì thứ bắn ra không phải cây kim mà là những cây gai, dường như gai độc mọc trên người độc vật nào đó.
Gai bạc bắn vào nham thạch phát ra tiếng xèo xèo, chất độc trên cây gai ăn mòn nham thạch hòa tan, nếu gai này mà bắn trúng người là sẽ thành làn khói ngay.
Nhìn trong vực sâu thấy các cặp mắt xanh lè lấp lóe tia âm u khiến người rợn tóc gáy.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Gai bạc như mưa chưa bắn tới gần Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế đã bị tường khí mạnh mẽ chặn lại.
Những cây kim bạc bắn trúng tường khí như đụng vào vách tường đá vàng cứng rắn nhất, hỏa hoa tung tóe, không thể tổn thương Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế chút nào.
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế cùng đáp xuống đường cổ.
Ong ong ong ong ong!
Đá cổ lại phát sáng, hai người lần nữa truyền tống đi.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế được truyền tống đi xa hơn, dưới chân nóng cháy, sóng nhiệt cuồn cuộn như hỏa diệm sơn.
Cúi đầu nhìn, bên dưới đường cổ là sa mạc vô tận, giống lò lửa nóng bỏng, hơi nóng bốc lên vặn vẹo như ngọn lửa có thể nuốt hết mọi thứ.
Mặc dù sa mạc này nóng như lò lửa nhưng lấp lóe ánh sao, đặc biệt dưới mặt trời nóng cháy thì ánh sáng lấp lóe cực kỳ chói mắt, đặc biệt hấp dẫn người chú ý.
Thì ra trong sa mạc có khoáng thạch lớn, những đá quý từng khối lớn nhô lên trên sa mạc.