Sư phụ Lý Kiến Khôn xem Phi Tiên kiếm pháp xong được lợi lớn, vội báo cáo với tông chủ Trần Duy Chính.
Khi biết chuyện này lòng Trần Duy Chính chấn động, gã và các trưởng lão tỉnh hồn lại, họ biết đây là thời cơ vạn năm khó gặp.
Có cao nhân như Lý Thất Dạ ở Hộ Sơn tông, có thầy tốt ngay trước mắt mà bọn họ bỏ lỡ, không xin thầy chỉ dạy sao?
Vì thế khi Trần Duy Chính tỉnh táo lại liền dẫn trưởng lão Hộ Sơn tông quỳ trước cửa, xin Lý Thất Dạ chỉ điểm bến mê.
Sáng sớm Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình mở cửa thấy một đám người quỳ trong sân, toàn là trưởng lão, tông chủ Trần Duy Chính thì hai nàng sợ hết hồn.
Tông chủ, trưởng lão đều quỳ ở đây, Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình không dám hó hé tiếng nào, ở bên cạnh cùng chờ Lý Thất Dạ giải quyết.
Lý Thất Dạ mặc kệ, hắn nằm yên không phản ứng.
Trần Duy Chính nín thở, cùng các trưởng lão quỳ ngoài cửa, không nói một tiếng, cung kính chờ Lý Thất Dạ xử lý.
Với bọn họ thì đây là cơ hội vạn năm khó gặp, Lý Kiến Khôn đệ tử của họ được Lý Thất Dạ chỉ điểm đã nhận lợi rất lớn, nếu bọn họ được hắn chỉ cho thì càng được lợi.
Thời gian trôi qua từng phút giây, Lý Thất Dạ không nhúc nhích. Từng ngày trôi qua, Lý Thất Dạ vẫn không động đậy.
Đám người Trần Duy Chính vô cùng cung kính, thành kính quỳ tại chỗ không nhúc nhích.
Từng ngày qua đi, cuối cùng Lý Thất Dạ từ từ mở mắt ra.
Trần Duy Chính vội lạy:
– Tổ sư, xin chỉ điểm bến mê!
Trưởng lão khác quỳ rạp xuống.
Lý Thất Dạ từ từ quét mắt các trưởng lão Hộ Sơn tông quỳ dưới đất, lạnh nhạt nói:
– Ngốc, bỏ gần cầu xa. Bây giờ Hộ Sơn tông đã kích hoạt đạo thổ, lực lượng đại đạo tràn ngập, di tích của bao nhiêu tiên hiền, Chân Đế đã hiện chân ngôn, chân tích. Các ngươi nghe tiên hiền ngâm tụng, phỏng theo tham ngộ của Chân Đế thì sẽ được lợi. Các ngươi đã một đống tuổi rồi còn muốn ta từng bước nâng đỡ sao? Muốn ta tay nắm tay dạy cho từng môn công pháp? Đại đạo là thức tỉnh, phần lớn phải tự mình tham ngộ, tự nghiền ngẫm. Có chỗ nào thắc mắc mới xin dạy, đừng luôn mơ không làm mà hưởng.
Nghe Lý Thất Dạ nói, các trưởng lão Hộ Sơn tông quỳ dưới đất nhìn nhau, lấy lại tinh thần, gật đầu thấy có lý.
Trần Duy Chính làm tông chủ, ngẫm kỹ lời Lý Thất Dạ nói thấy rất có lý. Hộ Sơn tông đã thức tỉnh đại đạo, tiềm năng tông môn đã bị kích hoạt, đây là lúc thích hợp cần cù tu luyện nhất.
Lấy lại tinh thần, Trần Duy Chính dẫn các trưởng lão lạy dài:
– Đa tạ sư tổ chỉ điểm!
Các vị trưởng lão vái theo Trần Duy Chính. Tuy Lý Thất Dạ không chỉ điểm bọn họ, nhưng lời hắn nói khiến bọn họ thể hồ quán đính, rộng mở trong sáng.
Khi các trưởng lão cung kính lùi ra, Lý Thất Dạ lên tiếng:
– Trần Duy Chính ở lại.
Trần Duy Chính ngạc nhiên, ngoan ngoãn ở lại. Các trưởng lão thấy tông chủ được giữ lại thì bọn họ rất hâm mộ, sau đó cung kính đi ra.
Trần Duy Chính ở lại tại chỗ mừng thầm trong bụng, gã không ngờ mình có cơ hội được Lý Thất Dạ giữ lại riêng.
Lý Thất Dạ nhìn Trần Duy Chính, thản nhiên nói:
– Trong Hộ Sơn tông ngươi không chỉ là tông chủ, cũng là người có đạo hạnh cao nhất, thiên phú cao nhất.
Trần Duy Chính khoanh tay vái:
– Tổ sư khích lệ, đệ tử hổ thẹn không dám nhận.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Đừng vội mừng, ngươi đã là tông chủ, đạo hạnh cao nhất thì càng nên gánh vác trách nhiệm dạy dỗ giải đáp thắc mắc, gánh trọng trách chấn hưng Hộ Sơn tông.
Trần Duy Chính như bị tạt gáo nước lạnh, nhăn mặt. Gã cũng muốn chấn hưng Hộ Sơn tông, dạy dỗ giải đáp thắc mắc, nhưng năng lực có hạn.
– Hôm nay ta truyền đạo cho ngươi, hy vọng ngươi gánh vác được trách nhiệm nặng nề này.
Dứt lời ngón tay Lý Thất Dạ điểm một cái.
Ong ong ong ong ong!
Mấy pháp tắc mảnh nhỏ chui vào giữa trán Trần Duy Chính.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong khoảnh khắc đó dường như có mấy thiên đạo chương vô thượng bày ra trong thức hải của Trần Duy Chính. Lực lượng đạo chương cường đại dấy sóng thần trong thức hải của Trần Duy Chính, như muốn dung hợp với đại đạo gã tu luyện.
Trần Duy Chính nhìn trong thức hải, rất mừng. Mấy thiên đạo chương vô thượng toàn là công pháp gã tu luyện, công pháp mạnh nhất của gã. Các trưởng lão Hộ Sơn tông có tu luyện một hoặc vài công pháp trong đó.
Trần Duy Chính tham ngộ kỹ mấy thiên đạo chương vô thượng Lý Thất Dạ truyền cho, gã thầm xấu hổ. Vì Trần Duy Chính tu luyện mấy môn công pháp này có nhiều sai lầm hoặc tu luyện không đúng chỗ, được Lý Thất Dạ uốn nắn lại, mỗi công pháp trở nên rộng mở trong sáng, có lý giải khác, mở ra cánh cửa hoàn toàn mới cho gã.
Trần Duy Chính tham ngộ kỹ đạo chương vô thượng Lý Thất Dạ truyền dạy, gã được lĩnh ngộ hoàn toàn mới, lĩnh ngộ đại đạo vào đẳng cấp mới hẳn. Trước kia có nhiều chỗ không hiểu, không tham ngộ được, khi học đạo chương vô thượng Lý Thất Dạ truyền dạy thì tất cả thắc mắc, khó hiểu, bình cảnh tu luyện của gã đều tan biến hết.
Trần Duy Chính mừng hết lớn. Đạo chương vô thượng Lý Thất Dạ truyền dạy còn hơn gã tu luyện ngàn năm, thu hoạch phong phú không thể tưởng tượng, được lợi lớn suốt đời.
Lúc này Trần Duy Chính càng vững tin Lý Thất Dạ là sư tổ của Hộ Sơn tông, là một vị sư tổ xa xưa thật xưa, có sâu xa lớn với Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân.
Nếu Lý Thất Dạ không phải sư tổ thì sao tham ngộ thấu triệt công pháp của Hộ Sơn tông, nắm rõ hết tất cả công pháp của họ?
Trần Duy Chính không biết rằng trên đời này không ai hiểu rõ đại đạo của Trường Sinh Lão Nhân hơn Lý Thất Dạ. Dù hắn chưa xem công pháp của Hộ Sơn tông bao giờ, từ nội tình của Hộ Sơn tông là hắn có thể thôi diễn ra công pháp, vì hắn là người bác học vô song, tinh thông đạo pháp vạn giới, đại đạo vạn cổ.
Trần Duy Chính tỉnh táo lại, lạy dài:
– Tạ sư tổ… sư tổ truyền dạy, đệ tử nhất định không phụ lòng!
Lý Thất Dạ đã nhắm mắt như đang ngủ, phớt lờ Trần Duy Chính hành lễ lớn.
Trần Duy Chính vẫn cung kính vái lạy rồi lặng lẽ lui ra, tay chân rón rén không phát ra tiếng, sợ quấy rầy Lý Thất Dạ.
Sau khi được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Hộ Sơn tông thay đổi nghiêng trời lệch đất. Không phải tất cả trưởng lão, đệ tử trong một đêm tu luyện thành cao thủ, mà là trong thời gian ngắn nguyên Hộ Sơn tông tràn ngập không khí tu luyện.
Trong Hộ Sơn tông trên đến trưởng lão, dưới đến đệ tử bình thường đặc biệt nhiệt tình tu luyện. Nếu nói bình thường tu luyện cố gắng tám mươi phần trăm thì bây giờ là chăm chỉ luyện một trăm hai mươi phần.