Dù Quách Giai Tuệ không có tư cách đó thì Trần Duy Chính vẫn sẽ chọn nàng, vì nàng luôn hầu hạ bên cạnh Lý Thất Dạ. Hơn nữa là Quách Giai Tuệ cõng sư tổ về, nàng có công lao to lớn với toàn Hộ Sơn tông.
Triệu Trí Đình cũng được chọn trước, tuy nàng không là đệ tử ưu tú nhất trong Hộ Sơn tông nhưng gần đây tiến bộ đạo hạnh rất nhanh, bỏ xa nhiều đồng môn sư huynh đệ. Tiềm lực của Triệu Trí Đình rất lớn, hơn nữa nàng cùng Quách Giai Tuệ luôn đi theo bên Lý Thất Dạ, lẽ tất nhiên nàng phải được một vé đi ra ngoài.
Người thứ ba được chọn là đại sư huynh Lý Kiến Khôn, gã được chọn là lẽ tất nhiên.
Trong số đệ tử trẻ bàn về thiên phú, đạo hạnh thì Lý Kiến Khôn cao nhất. Lý Kiến Khôn làm việc già dặn trầm ổn hơn nhiều đồng môn sư huynh đệ, lần này đi theo rèn luyện tất nhiên chọn gã.
Được chọn đi rèn luyện Lý Kiến Khôn rất vui vẻ, lòng vô cùng cảm kích. Hôm đó gã từng muốn giết Lý Thất Dạ, sau này trong đại điện từng mạo phạm hắn. Nhưng sư tổ không ghi hận, chẳng những truyền dạy công pháp cho gã còn mang gã ra ngoài rèn luyện, đối với Lý Kiến Khôn là ân đức lớn.
Ba người Quách Giai Tuệ được chọn ra còn có bốn đệ tử ưu tú khác, một người là tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất.
Khi các đệ tử được chọn đi theo sư tổ rèn luyện bọn họ đều vô cùng hưng phấn. Vì Quách Giai Tuệ là tấm gương của họ, sau khi được sư tổ chỉ điểm thì cả đời được ích lợi vô cùng, tu hành tăng vùn vụt. Hôm nay bọn họ có được cơ hội như vậy, có điều kiện theo sư tổ tu hành là thời cơ tốt hiếm có biến bao.
Sau khi chọn bảy đệ tử, Trần Duy Chính chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi báo cáo với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ra lệnh, đoàn người rời khỏi Hộ Sơn tông xuất phát hướng Luân Hồi Sơn thành. Chuyến đi này Trần Duy Chính tự mình dẫn đội.
Đoàn người Trần Duy Chính xuất phát đi Luân Hồi Sơn thành, tốc độ không quá mau nhưng cũng không chậm, một đường tiến lên.
Còn về vãn bối, đám người trẻ tuổi Lý Kiến Khôn rất vui vẻ, hưng phấn, đây là lần đầu bọn họ đi xa nhà, lần đầu tiên đi nơi xa như vậy. Huống chi lần này là đi theo sư tổ rèn luyện, bọn họ cảm giác như trời cao đất rộng, hào tình anh dũng xông pha.
Nhưng đám người hưng phấn chưa được bao lâu thì ỉu xìu.
Mới đi đường chưa được hai ngày, khi ngang qua một cốc sâu Lý Thất Dạ dừng lại.
Lý Thất Dạ ngồi trên xe lăn chỉ vào cốc sâu, từ từ khép mắt ra lệnh:
– Đi, giết vào trong, không vào tận ổ rắn thì đừng quay về.
Đó là sơn cốc u sâu, chướng khí tràn ngập, trong sơn cốc thường phát ra tiếng rột roạtt, có rắn độc to cỡ cánh tay trườn bò. Xương rơi rụng khắp nơi, không biết là xương người hay xương dã thú.
Nhìn sơn cốc như vậy đám người trẻ tuổi Lý Kiến Khôn da đầu tê dại, lần đầu tiên bọn họ đối diện nơi hung hiểm như thế.
Trần Duy Chính nhìn Xà cốc, tim đập nhanh:
– Sư tổ, Xà cốc hơi nổi tiếng dữ trong vùng này, bảy người đi sợ là không được.
Nếu là Trần Duy Chính đi thì không có vấn đề gì, nhưng bảy người trẻ tuổi Lý Kiến Khôn không thể giết vào trong.
Lý Thất Dạ ngồi trên xe lăn dường như đang ngủ, chẳng quan tâm.
Đám Lý Kiến Khôn nhìn nhau, nổi da gà. Đạo tâm của Quách Giai Tuệ là vững vàng nhất, không sợ nhất.
Quách Giai Tuệ trầm giọng nói:
– Chúng ta đi vào, giữ khoảng cách đừng cách quá xa cũng không quá gần.
Nói xong Quách Giai Tuệ là người bước vào đầu tiên.
Lý Kiến Khôn làm đại sư huynh, không thể chùn chân, trầm giọng quát:
– Đi theo, đừng để lại!
Lý Kiến Khôn vội vàng theo Quách Giai Tuệ vào Xà cốc.
Nhóm Quách Giai Tuệ mới vào Xà cốc đột nhiên có rắn độc bò ra:
– Grít!
Quách Giai Tuệ có đạo tâm kiên cường, trải qua sống chết nên không sợ gì. Đệ tự khác thì bị giật nảy mình.
Quách Giai Tuệ ra tay trước:
– Giết!
Kiếm nhanh như tia chớp giết rắn độc.
Grít grít grít!
Sau khi giết một con rắn độc như chọc vào ổ rắn, từ bốn phương tám hướng chui ra nhiều rắn độc.
Lý Kiến Khôn hét to một tiếng:
– Giết đi!!!
Lý Kiến Khôn dẫn theo sư đệ sư muội lao lên, máu phun tung tóe.
Tuy những con rắn độc có chút bản lĩnh nhưqng nhóm Lý Kiến Khôn dù gì là người tu luyện, đạo hạnh không cạn, trong phút chốc giết đám rắn độc.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, đám Lý Kiến Khôn mới thở phào thì một cắn rắn to bò ra từ sâu trong Xà cốc.
Rắn to cỡ giao long, khi bò ra nghiền gãy các bụi cây, đá bay tứ tung.
Rắn to đứng trước mặt nhóm Lý Kiến Khôn lớn cỡ một ngọn núi lùn, người khoanh lại như ngọn đồi.
Con rắn vảy toàn thân như bằng giáp sắt cực kỳ cứng rắn, thân rắn mọc hai cánh tay cầm hai cây búa rìu. Rắn thè lưỡi dài như cây roi quất bồm bộp.
Tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất trong bảy đệ tử, Lục Nhược Hi sợ hết hồn, mặt trắng bệch thụt lùi mấy bước.
– A!!!
Nhìn con rắn to như vậy sư huynh muội khác cũng rợn tóc gáy, lùi hai bước:
– Con rắn to quá!
Lý Kiến Khôn làm đại sư huynh trầm giọng quát lớn khích lệ mọi người:
– Ổn định lại, đừng lùi!
Người không sợ nhất là Quách Giai Tuệ, nàng quát to:
– Giết!
Quách Giai Tuệ lao lên tấn công con rắn trước nhất, trường kiếm như rắn độc đâm tới.
Lý Kiến Khôn sợ nàng bị gì, cũng quát lớn lao lên:
– Lên!!!
Triệu Trí Đình và các sư huynh muội khác xung phong:
– Giết đi!!!
Bọn họ không thể lùi, không thì chẳng thể nào giết vào ổ rắn.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Một chuỗi tiếng va chạm, rắn to giơ hai lưỡi búa, nổi lên từng đóa hoa búa chặt xuống.
Nhưng con rắn không chỉ thân thể to lớn, vảy trên người như áo giáp, mặc cho binh khí của nhóm Quách Giai Tuệ chém trúng thân thể rắn to cũng không thể bị thương nó.
Rầm!
Lục Nhược Hi tuổi nhỏ nhất, kinh nghiệm chiến đấu yếu nhất, bất ngờ không đề phòng bị đuôi rắn to quất trúng phun ra ngụm máu, người bay đi.
Triệu Trí Đình lao lên đón Lục Nhược Hi bị quất bay:
– Cẩn thận!
Lúc này búa rìu của rắn to đã chém xuống.
Rầm!
Vào lúc nguy hiểm nhất Quách Giai Tuệ không chút sợ hãi xông lên, cầm thuẫn lớn đỡ báu chém tới, người và thuẫn lăn lông lốc dưới đất thật xa.
Quách Giai Tuệ biểu hiện mặnt mạnh mẽ của mình, nàng lăn tại chỗ rồi xộc tới dưới bụng rắn, không kịp nhìn xem vết thương của mình.
Trải qua thần sơn rèn luyện thời gian dài Quách Giai Tuệ đã thay da đổi thịt, trước kia tiểu cô nương Quách Giai Tuệ nói chuyện còn ngại ngùng bây giờ biểu hiện rất bình tĩnh, không sợ. Nhiều lần trải qua sống chết trong thần sơn, trải qua nhiều đợt đau khổ khiến nàng càn chính chắn hơn.
Từng tiếng va chạm vang lên, bảy người Lý Kiến Khôn luân phiên công kích bị con rắn chắn lại, cả nhóm bỗng chốc thua.