Môn Thần cao cao đứng đó trầm giọng quát, thanh âm chấn điếc màng tai:
– Người đến là ai!?
Lý Thất Dạ còn ngủ, Trần Duy Chính trầm giọng đáp thay:
– Sư tổ Hộ Sơn tông, xin Trung Vực Thánh Địa hãy thả đệ tử của Hộ Sơn tông chúng ta.
Môn Thần cười phá lên, giọng cười như sét đánh:
– Ha ha ha!
Môn Thần cười to bảo:
– Các ngươi là Hộ Sơn tông không biết trời cao đất rộng?
Nói đến đây Môn Thần ngừng cười, sầm mặt xuống nhìn nhóm Trần Duy Chính, âm trầm nói:
– Ở trong mắt Trung Vực Thánh Địa chúng ta thì Hộ Sơn tông các ngươi chỉ là con kiến dưới đất, thứ không biết sống chết mà dám giết đệ tử của Trung Vực Thánh Địa chúng ta, Hộ Sơn tông chờ bị diệt vong đi.
Môn Thần mới dứt lời một thanh âm lạnh nhạt vang lên:
– Nói tới nói lui các ngươi không thả người?
Lý Thất Dạ đã tỉnh, hắn vẫn ngồi trên xe lăn, hờ hững.
Môn Thần cười như điên:
– Thả người? Nằm mơ giữa ban ngày! Khi mặt trời lên cao sẽ đốt đèn trời, khi đó tiếng hét thảm thiết của chúng sẽ vang khắp thành cổ, đây là kết cục đối địch với Trung Vực Thánh Địa chúng ta!
Nói đến đây Môn Thần nhìn xuống Lý Thất Dạ, âm trầm nói:
– Ngươi là sư tổ của Hộ Sơn tông phải không? Ha ha, sư tổ thì sao, chẳng qua là kiến đầu đàn trong ổ kiến. Thánh Nữ của chúng ta có lệnh, bây giờ ngươi quỳ trước cửa tự chặt gãy tay chân, bò vào xin lỗi Thánh Nữ, cuối cùng tự sát thì Thánh Nữ có lẽ rủ lòng từ bi tha cho Hộ Sơn tông các ngươi một mạng.
Môn Thần nói lời hùng hổ dọa người, thậm chí không thèm để nhóm Lý Thất Dạ vào mắt. Chuyện này không lạ, dù sao trăm vạn đại quân của Trung Vực Thánh Nữ đang ở trong hành cung, diệt sư tổ một môn phái nhỏ chỉ cần một ngón út.
Môn Thần buông lời bá đạo coi rẻ khiến nhiều người cảm khái:
– Trung Vực Thánh Địa có khác, tự tin tràn đầy, hùng hổ dọa người, thật là ngang ngược bá đạo.
Trong lòng đám người tràn đầy bất đắc dĩ, thực lực của Trung Vực Thánh Địa bày ra đó, bọn họ có vốn liếng kiêu căng.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Xin tha? Các ngươi rất tự mình đa tình, hôm nay ta đến là đồ sạch các đệ tử Trung Vực Thánh Địa, chém đầu Thánh Nữ của các ngươi. Ai đụng vào đệ tử môn hạ cúa ta, chết!
Nghe lời bá đạo của Lý Thất Dạ khiến nhiều người giật mình:
– Rất bá khí!
Đối diện Trung Vực Thánh Địa mà vẫn buông lời bá đạo như thế, nhìn khắp Tiên Ma đạo thống ít ai làm được.
Có người không cho là đúng:
– Ai chẳng nói miệng được, nhưng phải có bản lĩnh, sợ là hắn bước vào hành cung là tự tìm chết.
Môn Thần quát chói tai:
– Thứ không biết tự lượng sức mình! Dám không biết xấu hổ lớn lối! Hôm nay Trung Vực Thánh Địa chúng ta sẽ bầm thây các ngươi ra vạn mảnh, nghiền xương thành tro…
Lý Thất Dạ vươn tay ra, lạnh nhạt nói:
– Kiếm.
Quách Giai Tuệ rút kiếm bên hông mình ra đặt vào tay Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cầm trường kiếm chỉ vào Môn Thần, hờ hững nói:
– Ta không ăn hiếp ngươi, đỡ được một kiếm của ta thì tha cho ngươi khỏi chết.
Môn Thần giận dữ trừng to mắt nhìn xuống Lý Thất Dạ nằm trên xe lăn:
– Một kiếm?
Môn Thần tức giận bật cười:
– Giỏi giỏi giỏi, ghê gớm lắm, không ngờ có một kiếm ta không đỡ được.
Nói đến đây mặt Môn Thần đanh lại, âm trầm nói:
– Nếu ta đỡ được một kiếm cúa ngươi thì ngươi hãy bò vào, học chó sủa!
Lý Thất Dạ lười nhìn Môn Thần, cầm trường kiếm:
– Ra tay đi.
Môn Thần cười như điên:
– Tốt, ta chống mắt xem một mình ngươi làm sao một kiếm chém giết ta!?
Môn Thần không tin, phòng ngự cúa gã mạnh mẽ không khuyết điểm, gã không nghĩ ra một kiếm chém chết mình là như thế nào. Dù là lão tổ mạnh mẽ trong Trung Vực Thánh Địa chưa chắc có thể chém chết gã trong một nhát.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, khôi giáp trên người Môn Thần tuôn ra thần quang, tựa như dâng lên một bức tường thần. Trong phút chốc từng màn sáng tường thần bao vây cả người Môn Thần lại.
Cùng lúc đó toàn thân Môn Thần huyết khí ngút trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phù văn nổi lên trên người Môn Thần, dường như những phù văn này khắc trên người gã.
Nhìn kỹ mới thấy các phù văn không phải khắc lên mà tuôn ra từ trong người Môn Thần, dường như trong cơ thể gã là nguyên tinh phù văn có thể tuôn trào phù văn không dứt.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Các phù văn tuôn ra ngưng tụ trên người Môn Thần, cả người gã tái tạo lại, thân hình vốn đã cao to nay càng bự hơn, chỉ giây lát đã cao lớn hơn trước một nửa.
Khi phù văn ngưng tụ trên người khiến Môn Thần trông càng chắc khỏe, cứng cáp, thân thể như được đúc bằng thần thiết tuyệt thế vô song, cứng rắn không thể tưởng tượng.
Thấy cơ thể Môn Thần do phù văn ngưng tụ biến lớn, có lão tổ nói:
– Là bản năng của dị tộc bọn họ, nghe đồn phù văn ngưng tụ thân thể đến cảnh giới cao nhất sẽ có thân thể Kim Cương Bất Hoại, chịu đựng bất cứ công kích nào.
Lúc này cơ thể của Môn Thần còn xa mới đến thân thể Kim Cương Bất Hoại nhưng đã rất cứng rắn, có thể chịu đựng nhiều binh khí đánh vào người gã.
Rầm!
Môn Thần lấy ra thần thuẫn siêu khổng lồ, thần thuẫn dựng trước mặt gã, giộng xuống đất làm đất đai rung rinh.
Thuẫn rất to che kín cả người Môn Thần, thuẫn to toát ra hơi thở Chân Đế như một bức tường thần Chân Đế chắn trước mặt gã.
Thấy thuẫn to, có người biết lai lịch cúa nó giải thích rằng:
– Là Chân Thần Thuẫn, đồn rằng Trung Vực Thánh Địa bỏ ra số tiền lớn mời một vị Chân Đế tạo ra thần thuẫn riêng cho Môn Thần.
Với phòng ngự cường đại như vậy, Môn Thần tràn đầy tự tin nói:
– Tiểu tử, hôm nay là ngày chết của ngươi!
Môn Thần không tin Lý Thất Dạ một kiếm có thể chém chết mình, nên gã một tay giơ cây lang nha bổng to lớn, lang nha bổng nằm trong tay gã như sơn mạch dài vạn dặm.
– Giết!
Tất cả phòng ngự mở ra, Môn Thần cảm giác mình cứng rắn như sắt thép, không có binh khí gì có thể một chiêu phá phòng ngự được. Môn Thần gầm lên đập mạnh lang nha bổng xuống.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, lang nha bổng đập mạnh xuống có thể đập nát núi non, đập gãy sông ngòi. Khi lang nha bổng đập mạnh xuống làm người chấn động.
Thấy Môn Thần công thủ đều mạnh, có người nghi ngờ Lý Thất Dạ có làm được không:
– Sợ là một kiếm không chém nổi Môn Thần.
Đinh!
Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ chém ra một kiếm, kiếm rời tay rất là tùy ý, không có uy lực động trời, không có thế vô địch. Kiếm quang chợt lóe tiện tay chém ra.