Bùm!
Vang tiếng nổ lớn, các cao thủ như nhím sắt cuộn tròn đánh hướng Lý Thất Dạ. Trăm ngàn cao thủ có người bắn vọt lên trời từ trên cao đập xuống, có người từ dưới đất lăn qua đụng vào hắn.
Trong khoảnh khắc trăm ngàn cao thủ cuộn người lao lên như quả cầu to đầy trời và đất. Các mũi đao nhọn sáng chói chém theo đà lăn dấy lên từng đợt sóng đao, khắp thiên địa bị sóng đao lấp đầy.
Sóng đao cuồn cuộn chém tới, Trần Duy Chính biến sắc mặt la lên:
– Nguy rồi!
Vì khi sóng đao ập đến không chỉ chém vào Lý Thất Dạ cũng nhằm hướng Trần Duy Chính, Quách Giai Tuệ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thần tường huyết ngọc hình thành tường đồng vách sắt bỗng như những cự thuẫn đập mạnh vào Lý Thất Dạ. Nếu nói đợt sóng đao đầu tiên không thể chém Lý Thất Dạ nát bấy thì các cự thuẫn sẽ đập xuống, quyết đè hắn dẹp lép.
Tương Tuấn Hào xông lên trước làm gương, rống to:
– Giết!
Ong ong ong ong ong!
Tương Tuấn Hào hóa thành luồng sáng, gã mặc giáp vàng đồng lao lên tựa như phi thoa bắn tới cực nhanh, bùm một tiếng bắn nát hư không.
Đây là ba lớp sát phạt, chớp mắt ập đến, không chỉ muốn đánh Lý Thất Dạ tan tác cũng muốn chém hắn nát bấy.
Mọi người ngây ngốc nhìn thế công, họ đều biết phòng ngự của Thiết Môn Đàn nhưng không ngờ Thiết Môn Đàn công kích cũng mạnh đến vậy.
Thiết Môn Đàn đổi thủ sang công, dùng tường thần, cự thuẫn làm thủ đoạn công kích mạnh nhất, uy lực không nhỏ.
Nhìn Tương Tuấn Hào dẫn dắt toàn bộ Thiết Môn Đàn công phạt như cơn lũ sắt thép hung mãnh bá đạo, giây phút này mọi người mới biết cái gì gọi là công kích là phòng thủ tốt nhất.
Ầm!
Ba đợt công kích cùng một lúc đánh vào Lý Thất Dạ. Giáp sắt cuộn tròn, tường thần đập tới, sóng đao cuồn cuộn không ngớt, Tương Tuấn Hào phi thoa lớn, tất cả cùng đánh vào Lý Thất Dạ.
Bọn họ phối hợp ăn ý như thần cấp, cùng một lúc đánh tới trước mặt Lý Thất Dạ. Giây phút này thiên địa tối tăm, tựa như bị cơn lũ cương thiết nhấn chìm. Nước lũ cương thiết dấy lên ức vạn sóng ngập trời đập mạnh xuống, cho người không có chỗ trốn chạy. Sóng lớn như vậy đập mạnh xuống làm người không phòng thủ được, nó len lỏi khắp nơi, có thể chớp mắt đánh nát mọi phòng ngự.
Bùm!
Tất cả cao thủ Thiết Môn Đàn cùng oanh kích Lý Thất Dạ, vị trí hắn ở toàn bộ không gian bị nghiền nát thành lĩnh vực chân không mảnh nhỏ.
Thấy oanh sát ập đến, lão tổ đại giáo tim rớt cái bịch nói:
– Mạnh quá, đồng bộ quá thần, phối hợp ăn ý không tả nổi.
Nhìn oanh sát bốn phương tám hướng cùng ập đến, nhiều người gật gù:
– Tuyệt sát.
Mọi người không ngờ công kích của Thiết Môn Đàn mạnh như vậy, thay đổi ấn tượng Thiết Môn Đàn chỉ có phòng ngự cường đại, hóa ra công phạt cũng mạnh như vậy.
Đinh!
Tất cả oanh kích ập đến, không gian bị nghiền nát, trong khoảnh khắc đó Lý Thất Dạ vung trường kiếm.
Tiếng kiếm ngân, kiếm quang vụt qua, sáng choang mười ba châu, một nhát chém bình vạn thế.
Một kiếm vô song, không cần miêu tả nó bằng nhiều ngôn ngữ, vì hắn chém một nhát kiếm là đồ trăm vạn, kết quả này đã là từ ngữ hợp nhất để hình dung uy lực nhát kiếm.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Bầu trời đổ mưa rào, mưa lớn như thác đổ.
– Mưa rồi!
Bị nước mưa thấm ướt người, có người bản năng vuốt mặt, nhưng xòe tay ra chỉ thấy đó là máu chứ không phải mưa.
Trời đổ mưa máu, cơn mưa rào thành dòng chảy.
Một nhát kiếm chém trăm ngàn cao thủ giống nhím sắt thành hai nửa, máu tuôn như suối. Tường thần huyết ngọc bị một kiếm chém đứt, huyết quang phun ra ngay sau đó các bức tường thần khép lại, nhưng một nhát kiếm đã bình định tất cả.
Máu tuôn như suối, khoảnh khắc tường thần bị chém thì cao thủ Thiết Môn Đàn dung hợp với bức tường cũng bị chém ngang eo, máu tuôn ồ ạt. Tường thần huyết ngọc cũng không thể chặn lại nhát kiếm này, chém cùng lúc với họ, càng không nói đến khiến tường thần khép lại như cũ.
Rầm!
Máu từ trên trời đổ xuống, Vạn Phu Mạc Khai Tương Tuấn Hào cũng không thể trốn thoát nhát kiếm, cơ thể bắn lên cao. Giáo vàng đồng cực kỳ cứng rắn, từng được Trường Tồn Bất Hủ gia cố nhưng không thể không đỡ nổi nhát kiếm. Kiếm chém xuống đánh bay Tương Tuấn Hào, cũng chém cơ thể làm hai nửa.
Tương Tuấn Hào bay lên cao cơ thể dần rách toạc, máu và nội tạng đổ ào ào, rầm một tiếng hai khúc thân thể và giáp hoàng đồng thời đập mạnh xuống đất.
Máu lặng lẽ chảy thành dòng sông, mặt đất hỗn độn, vô số tàn binh thuẫn nát, tay chân cụt giáp vỡ. Khi máu chảy qua có mảnh nhỏ giáp trôi theo dòng chảy tới chỗ trũng.
Một kiếm đồ trăm vạn, máu chảy giáp vụn trôi. Câu này dùng để hình dung cảnh trước mắt là thích hợp nhất.
Mùi máu lan tỏa trong không gian cực đậm, khiến người muốn nôn. Nhưng lúc này nhiều người không ói nổi. cảm giác cổ họng bị bóp chặt.
Thấy cảnh đó có người rợn tóc gáy hét rầm lên:
– Mợ ơi, tàn bạo quá!!!
Dù có Đăng Thiên Chân Thần khi thấy cảnh này cũng trắng mặt lẩm bẩm:
– Một kiếm đồ trăm vạn.
Bao người hút ngụm khí lạnh, bọn họ thế mới hiểu Lý Thất Dạ nói một kiếm đồ trăm vạn không phải nói chơi, không khoác lác, hắn chém một nhát kiếm đúng là có thể đồ trăm vạn.
Nhìn Vạn Phu Mạc Khai Tương Tuấn Hào và tất cả cường giả cao thủ Thiết Môn Đàn bị một kiếm giết chết, có lão tổ nhẹ lắc đầu nói:
– Thiết Môn Đàn, tiêu đời.
Mọi người nổi da gà:
– Hộ Sơn tông có sư tổ quá mạnh, từ đâu chui ra vậy.
Lúc này nhiều người thì thào danh hiệu:
– Đệ Nhất Hung Nhân!
Đây là danh hiệu Lý Thất Dạ tự nói.
Ban đầu mọi người không để bụng danh hiệu này, giờ nghiệm kỹ lại, nhìn cảnh tượng máu me trước mắt mới cảm nhận sâu sắc hơn.
Một kiếm đồ trăm vạn, đây là không phải câu khoa trương mà là sự thật đẫm máu, thật sự có máu chảy ngay trước mắt.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, có người muốn nôn nhưng thật lâu không ói ra được.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Tại sao luôn có người thích chịu chết, chỉ là một Trung Vực Thánh Địa, nghĩ có thể giết ta sao?
Lý Thất Dạ thổi nhẹ, giọt máu dính trên lưỡi kiếm lăn xuống.
Một mảnh tĩnh lặng, mọi người nín thở, nhiều người rùng mình.
Có Bất Hủ Chân Thần cổ xưa nhìn cảnh này, biểu tình trầm trọng nói:
– Hắn quá mạnh, xem ra không phải Ngàn Vạn Kiếp Bất Hủ, theo ta thấy chắc là Kỷ Nguyên Bất Hủ.
Nghe lời này đám người hút ngụm khí lạnh:
– Kỷ Nguyên Bất Hủ!
Kỷ Nguyên Bất Hủ là Bất Hủ Chân Thần mạnh nhất dưới Trường Tồn Bất Hủ, Bất Hủ Chân Thần như vậy dù là Chân Đế trung vị cũng khó sánh bằng.
Bất Hủ Chân Thần cổ xưa không quá chắc chắn:
– Nhưng đây chỉ là đánh giá, không biết có đúng không. Có lẽ đánh giá cao, vì chưa thấy hết sức mạnh của hắn.