Nhìn một kích đáng sợ, có Bất Hủ Chân Thần bình luận rằng:
– Một kích kia đã có thực lực Kỷ Nguyên Bất Hủ.
Một kích vô địch, Trung Vực Tổ Vương đánh ra một kích cắt đứt không gian, trấn áp bát phương, nghiền nát cửu thiên thập địa, chém giết chư thiên thần linh. Cùng là Bất Hủ Chân Thần mà cảm giác thần hồn run rẩy, không thể tranh phong, không cách nào đối kháng.
Trung Vực Tổ Vương không phải loại người thùng rỗng kêu to, lão là một trong những lão tổ mạnh nhất Trung Vực Thánh Địa. Với một kích cuồng mãnh vô song đó đủ cho Trung Vực Tổ Vương tiếu ngạo Tiên Ma đạo thống.
Đối diện một kích như vậy nhiều người lòng thầm run lên, bao người hồn phi phách tán, có người rên rỉ.
Lý Thất Dạ tấn công, trường kiếm gác trên chân hắn đinh một tiếng ngân vang, kiếm đọng chín tầng trời, một kiếm chém ngược lên.
Kiếm tuôn ra ánh sáng như ngược dòng thác đổ, như ngân hà đảo ngược. Trong kiếm này cất chứa ánh sáng vô số, ức vạn ngân hà bao gồm trong nhát kiếm này. Một kiếm chém ngược lên chặt đứt vũ trụ, chém đứt cõi trần. Một kiếm chém chết Càn Khôn.
Một kiếm bình vạn cổ, một kiếm diệt cửu châu, một kiếm vô địch, cõi đời này chỉ có nhát kiếm đó. Chư thần chúng đế trở nên nhỏ bé trước nhát kiếm này.
Bùm!
Tất cả chìm trong tĩnh lặng, một kích rực sáng chói lòa, tất cả bị mù lòa, mọi người không thấy gì trước mắt. Cả thiên địa ngập trong ánh sáng rực rỡ rồi bỗng chốc rơi vào hắc ám vô tận.
Trong hắc ám mọi người cảm giác thần hồn của mình bị hút đi, kiếm này không chỉ chém vào người Trung Vực Tổ Vương còn chém vào nhân quả, thất tình lục dục của mọi người. Một kiếm chém sạch hết tất cả.
Khi bầu trời trở lại bình thường, cảnh tượng vô cùng đồ sộ xuất hiện ở trước mắt người đời. Vũ trụ vô tận bị chém thành hai, ngân hà vô cùng bị kiếm xẻ ra. Thiên địa bị nhát kiếm này chém đôi.
Vũ trụ sạch sẽ, mọi người thấy máu phun tung tóe, người Trung Vực Tổ Vương bị kiếm xẻ ra, máu dâng lên cao như trời đổ mưa máu.
Một trăm lẻ tám đôi cánh ánh sáng bị kiếm chém rụng. Vô số lông vũ bay tán loạn trong hư không, lông chim ánh sáng rơi xuống loáng thoáng nghe tiếng trong trẻo.
Thánh Linh Thiên Đỉnh thì rầm một tiếng bị kiếm hất bay, bị chấn bay ra chân trời như sao băng vụt qua bầu trời, biến mất trong vũ trụ mênh mông.
Một kiếm chém Tổ Vương, khoảnh khắc này bao người há hốc mồm thật lâu không tỉnh táo lại. Dù là Trung Vực Tổ Vương cũng không qua nổi một kiếm của Lý Thất Dạ, vẫn bị giết.
Biết bao người lòng rung động, Bất Hủ Chân Thần hút ngụm khí lạnh, mặt không chút máu. Một kiếm của Lý Thất Dạ để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng họ.
Dường như mặc kệ là tồn tại mạnh cỡ nào, Bất Hủ Chân Thần đáng sợ bao nhiêu bị Đệ Nhất Hung Nhân một nhát kiếm chém thành tro, bị chém làm đôi.
Một kiếm vô địch, một kiếm bình vạn cổ. Trong lòng mọi người chỉ có một câu này để hình dung Lý Thất Dạ, trừ câu đó ra họ không nghĩ ra nổi từ nào thích hợp hơn để miêu tả một kiếm của Lý Thất Dạ.
Mọi người loáng thoáng lạnh lùng quát: Lý Thất Dạ cầm kiếm là cõi đời này không người địch nổi, dường như hắn cầm kiếm là không có gì không thể quét bằng, hắn cầm kiếm thì không người nào đỡ nổi chiêu thứ hai cuối cùng.
Trung Vực Tổ Vương từ trên cao rớt xuống, rầm một tiếng nặng nề đập xuống đất, máu nhuộm đỏ đất bùn.
Mọi người câm nín thật lâu nhìn cảnh này, lặng im, lòng run rẩy.
Trung Vực Tổ Vương là nhân vật sất trá phong vân trong Tiên Ma đạo thống, thậm chí nguyên Tiên Thống giới. Nhưng hôm nay Trung Vực Tổ Vương không đỡ nổi một kiếm cúa Lý Thất Dạ, đây là điều rung động lòng người biết bao, khủng bố cỡ nào.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Vì sao luôn có người không tin ta?
Lý Thất Dạ thổi nhẹ giọt máu lăn khỏi mũi kiếm.
Giờ phút này Lý Thất Dạ vẫn hờ hững, dường như hắn một kiếm chém xuống mục tiêu không phải Tổ Vương mà chỉ là nhân vật cỏn con.
Thấy một kiếm của Lý Thất Dạ, tất cả lão tổ rùng mình:
– Khủng bố quá.
Bao người ở trong lòng thầm mừng, may mắn mình không đi giành giật Thánh Hiền Quan của Hộ Sơn tông, không thì người ngã gục tại đây không phải Trung Vực Tổ Vương mà là họ.
Nhìn cảnh này, có người khẽ thở dài:
– Đại cục đã định, Trung Vực Thánh Địa thua thảm.
Ai ngờ được kết cục như vậy đâu. Trung Vực Thánh Đại phái đến binh mã hai đàn lớn, có lão tổ như Trung Vực Tổ Vương tọa trấn kết cục vẫn thua thảm trong tay Lý Thất Dạ.
Lúc này đây một mình Lý Thất Dạ địch lại thiên quân vạn mã của Trung Vực Thánh Địa, nhiều đệ tử, cao thủ, báu vật hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì, một kiếm đủ diệt gọn.
Lý Thất Dạ đặt trường kiếm trên chân nhìn đệ tử, cường giả Trung Vực Thánh Địa may mắn sống sót:
– Hiện tại các ngươi quăng vũ khí đầu hàng còn kịp.
Đệ tử cường giả may mắn sống sót có người là hùng chủ một phương, có trưởng lão Trung Vực Thánh Địa.
Mọi người nhìn trường kiếm đặt trên chân Lý Thất Dạ, biểu tình sợ hãi. Dù là lão tổ mạnh đến đâu khi xem trường kiếm yên lặng nằm trên chân Lý Thất Dạ thì rùng mình.
Mọi người lấy lại tinh thần, nhìn những đệ tử Trung Vực Thánh Địa còn sống sót, chờ xem bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào.
Một trưởng lão trong số đệ tử Trung Vực Thánh Địa sống sót đứng ra lạnh lùng nói:
– Trung Vực Thánh Địa chúng ta chỉ có người chết trận, không có chó đầu hàng xin tha.
Trong phút chốc các đệ tử Trung Vực Thánh Địa hét to:
– Đúng vậy! Trung Vực Thánh Địa chúng ta chỉ có người chết trận, không có chó đầu hàng xin tha!
Trưởng lão Trung Vực Thánh Địa rống to:
– Báo thù cho lão tổ, Thánh Nữ, giết!!!
Trưởng lão này lao lên đầu tiên, lấy ra bảo lô tấn công Lý Thất Dạ.
Bảo lô mở ra, vang tiếng nổ điếc tai, thái dương tinh hỏa cuồn cuộn đổ ập xuống Lý Thất Dạ.
Các đệ tử Trung Vực Thánh Địa sống sót đồng thanh kêu lên:
– Giết!!!
Bọn họ lấy ra binh khí mạnh nhất của mình, thi triển chiêu thức vô địch nhất chen chúc nhau oanh sát Lý Thất Dạ.
Ầm!
Một chuỗi tiếng nổ không ngớt bên tai, trong khoảnh khắc các báu vật bay lên cao. Có thần kiếm, thánh đao, bảo tháp, thiên đỉnh…
Ngọn lửa sặc sỡ nhiều màu vọt lên trời chiếu sáng mặt đất, thiên địa sáng như ban ngày. Trong tiếng la giết, đệ tử Trung Vực Thánh Địa sống sót như ong vỡ tổ xông vào Lý Thất Dạ.
Có lão tổ đại giáo thấy cảnh này lắc đầu nói:
– Vô dụng, chỉ là chịu chết.
Mọi người đều biết dù có nhiều đệ tử Trung Vực Thánh Địa hơn lao vào Lý Thất Dạ cũng vô ích, nhiều người hơn nữa chẳng qua là chịu chết.
Đối diện thiên quân vạn mã xung phong lên, Lý Thất Dạ cười khẽ, cầm trường kiếm:
– Nếu vậy thì ta cho các ngươi mãn nguyện.