Có Thủy Tổ ánh mắt sâu thẳm nhìn ra xa, thầm giật mình:
– Đây là đột phá luân hồi nhiều kiếp, chúng sinh ngưng tụ thành chân thân, đạo như vậy hiếm có trên đời.
Pho tượng này không phải bức tượng thật, nhưng cũng không phải Trường Sinh Lão Nhân thật sự, nó chỉ có lực lượng của Thủy Tổ.
Lý Thất Dạ ngồi nhắm mắt như đã ngủ, vì hắn biết bức tượng không phải Trường Sinh Lão Nhân, mục đích đến Luân Hồi Sơn thành cũng hoàn thành, xem như giải quyết một nỗi băn khoăn cho hắn.
Với Lý Thất Dạ hay Trường Sinh Tiêu Thị đều có ý nghĩ giống nhau, dù sao để lại dấu vết trên cõi đời.
Đám người quỳ lạy thẫn thờ thật lâu, mọi người không hiểu ảo diệu trong đó. Bọn họ tưởng mới rồi Thủy Tổ đến, Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân của họ vẫn còn tren cõi đời.
Trường Sinh Điện Hoàng rung động đã lấy lại tinh thần, quỳ dưới đất lạy dài hướng Lý Thất Dạ:
– Bái kiến sư tổ!
Trường Sinh Điện Hoàng lạy trước, cường giả tu sĩ còn ngơ ngác bỗng tinh thần rung lên, họ tỉnh táo lại, quỳ sát đất.
Tất cả cường giả tu sĩ vô cùng cung kính đồng thanh kêu lên:
– Bái kiến sư tổ!!!
Mới rồi Lý Thất Dạ leo lên Tổ tọa, uy mọi người cũng ủng hộ, không ai phản đối nhưng họ không thật sự tâm phục khẩu phục.
Chỉ vì bọn họ ngán ngại thần uy, sự vô địch của Lý Thất Dạ nên buộc phải thừa nhận địa vị của hắn, thừa nhận hắn có tư cách leo lên Tổ tọa. Đây chỉ là vì Lý Thất Dạ cường đại vô địch, chấn nhiếp mọi người.
Giờ phút này bọn họ quỳ lạy dưới đất, đồng thanh hô to, phục sát đất.
Bọn họ quỳ không chỉ vì Lý Thất Dạ vô địch, họ công nhận địa vị và thân phận của hắn.
Mới rồi Thủy Tổ đích thân đến đối diện với Lý Thất Dạ, trăm ngàn năm qua Tiên Ma đạo thống có đệ tử nào làm được? Có đệ tử nào đáng giá Thủy Tổ tự mình đến? Không có.
Hôm nay Lý Thất Dạ làm được, Thủy Tổ đích thân đến chỉ vì nhìn hắn một cái. Điều này nói lên Lý Thất Dạ kinh tài tuyệt diễm, vô song biết bao, hắn được Thủy Tổ công nhận.
Với tất cả cường giả tu sĩ Tiên Ma đạo thống thì còn gì vinh diệu hơn là được Thủy Tổ công nhận? Thủy Tổ là người sáng lập Tiên Ma đạo thống, được Thủy Tổ công nhận là được thiên địa thừa nhận, thậm chí chấp chưởng đạo nguyên Tiên Ma đạo thống.
Bằng vào sự công nhận này, thân phận, thực lực như thế đã đủ. Thoáng chốc địa vị của Lý Thất Dạ chí cao vô thượng trong Tiên Ma đạo thống, mọi người phục hắn sát đất.
Lý Thất Dạ nhìn các cường giả tu sĩ quỳ lạy, không mừng rỡ, không hớn hở, chỉ có thản nhiên.
Thật ra với hắn thì đám người này không quan tâm, chỉ là việc vụn vặt li ti.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Đứng dậy đi, nơi này không có việc gì, các quân giải tán.
Cường giả tu sĩ quỳ lạy lần nữa vái Lý Thất Dạ, cung kính lặng lẽ giải tán. Nơi này vốn tụ tập thành biển người nhưng lúc họ đi thì không tiếng động, không dám quấy rầy Lý Thất Dạ.
Sau khi người giải tán hết, Lý Thất Dạ nhìn ra xa, ánh mắt sâu thẳm như chìm trong hồi ức.
Với Lý Thất Dạ thì năm tháng dài dặc đã qua, nhiều chuyện hắn xem nhạt, quên rồi. Nhưng có vài việc, vài thứ luôn làm hắn vướng bận.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, nhìn Trường Sinh Điện Hoàng luôn đứng cạnh mình:
– Tiên Ma đạo thống tuy không còn là đỉnh như xưa, ít nhất có Trường Sinh Điện các ngươi, đạo thống vẫn có hy vọng, không đến mức suy sụp, cũng không phụ Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân trông giữ từng thời đại.
Trường Sinh Điện Hoàng cúi gập người lạy dài, sau đó nói:
– Đa tạ công tử khen, lão tổ hỏi thăm công tử với lời chào tôn kính nhất.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Hắn đúng là đại đạo vô lượng, còn có thể đi tiếp, không chừng tương lai sẽ sáng tạo kỳ tích.
Trường Sinh Điện Hoàng lần nữa vái:
– Tạ công tử.
Trường Sinh Điện Hoàng hoàn toàn không biết gì về thân phận, lai lịch của Lý Thất Dạ, hắn là người thế nào, đạo hạnh ra sao đều như sương mù, nàng mù tịt. Nhưng Trường Sinh Điện Hoàng không cần tìm tòi, nghiên cứu làm gì, nàng không cần quan tâm mấy chuyện đó. Điều Trường Sinh Điện Hoàng nên làm là hầu hạ Lý Thất Dạ thật tốt, đây là bổn phận của nàng, là chuyện nàng phải làm.
Lý Thất Dạ ra lệnh:
– Đi đi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Nơi này là chỗ tốt, ta sẽ ở lại một thời gian.
Trường Sinh Điện Hoàng vâng dạ, nàng tự đẩy xe lăn xuống, hai người vào Tổ điện.
Sau trận chiến này nguyên Tiên Ma đạo thống giật mình, sau đó là tĩnh lặng. Một trận chiến động trời, giết hai Trường Tồn Bất Hủ đã đặt địa vị vô địch cho Lý Thất Dạ, đặt địa vị vô thượng trong Tiên Ma đạo thống.
Tiên Ma đạo thống tĩnh lặng, có người giật mình, có người hoảng sợ, cũng có người khó tin, có người như chết phụ mẫu.
Trong đó có truyền thừa môn phái như Bát Quái Cổ quốc, Trung Vực Thánh Địa đều chết lặng, mây đen bao phủ bên trên tông môn. Trong hai môn phái truyền thừa này trên đến lão tổ, dưới đến đệ tử đều phập phồng lo sợ, sợ Lý Thất Dạ đột nhiên báo thù bọn họ, sợ hắn nóng giận đồ diệt truyền thừa tông môn.
Trừ Bát Quái Cổ quốc, Trung Vực Thánh Địa ra những đại giáo cương quốc, cổ tông thánh địa từng đứng về phe họ cũng sợ teo tim, treo ruột treo gan, sợ Lý Thất Dạ xuống tay với họ.
Tuy lúc bọn họ đặt bàn phù kích hoạt Trường Sinh Tiên Bàn không báo tên, lén làm, không thanh minh gì. Nhưng bàn phù chỉ có mười tám cái, không khó tra ra ai lúc trước trợ giúp Bát Quái Cổ quốc, Trung Vực Thánh Địa.
Trong những ngày phập phồng lo sợ sinh sống có đại giáo cương quốc sợ vỡ mật, lão tổ mang theo đệ tử môn phái quỳ bên ngoài Tổ điện xin tội.
Đại giáo cương quốc khác thấy có môn phái chủ động trói tay xin tội cũng hiểu rằng chuyện như vậy có thể lừa một lúc không dối cả đời được. Họ đều quỳ bên ngoài Tổ điện xin tội với Lý Thất Dạ.
Các lão tổ Bát Quái Cổ quốc, Trung Vực Thánh Địa cũng đến trói tay xin tội. ngoài Tổ điện quỳ đầy người, toàn là tóc bạc phơ, lão tổ các đại giáo, một đám lão nhân mạnh nhất Tiên Ma đạo thống hiện nay.
Lão tổ đại giáo cương quốc, cổ tông thánh địa quỳ ngoài cửa xin tội, Lý Thất Dạ không hứng thú biết, không để bụng. Lý Thất Dạ dặn Trường Sinh Điện Hoàng vài câu, để mặc nàng giải quyết.
Trong Tổ điện, Lý Thất Dạ đang bế quan tĩnh tu không gặp người, tập trung hao mòn khủng bố vô thượng bị tỏa định trong đạo tâm.
Bị Lý Thất Dạ trấn áp tiêu hao làm khủng bố vô thượng trong đạo tâm của hắn kém xa lúc trước, tất cả ma khí hắc ám đã bị tịnh hóa, khủng bố vô thượng lộ ra bộ mặt thật.