Kim Bồ Chân Đế nhìn Đỗ Văn Nhụy, chậm rãi nói:
– Đỗ viện trưởng, xem ra Tẩy Tội viện ngọa hổ tàng long.
Kim Bồ Chân Đế toát ra đế uy hùng hồn nói, dù gã đã nhìn thấu thực lực ẩn giấu của Lý Thất Dạ nhưng vẫn đại đạo dâng trào không chút kiêng dè. Kim Bồ Chân Đế dù sao là Chân Đế bát cung, đệ tử của Lan Thư Tài Thánh, có sóng gió gì chưa thấy qua, cao nhân nào chưa từng gặp? Sư phụ của gã là Thủy Tổ, ngẫm kỹ lại gã ợ ai?
Nên dù biết thực lực của Lý Thất Dạ vượt xa biểu hiện bên ngoài thì Kim Bồ Chân Đế vẫn không e ngại, nếu cần thiết đánh một trận gã cũng không ngán.
Đỗ Văn Nhụy ho khan:
– Không dám, không dám. Các học sinh đọc đủ loại sách, hiểu chút dược lý, đều là chút bàng môn tả đạo, khó khoe ra trước mặt bệ hạ.
Kim Bồ Chân Đế lạnh lùng nói:
– Chỉ trách đồ nhi của ta lỗ mãng.
Nhóm Triệu Thu Thực thở phào, ít ra lúc này Kim Bồ Chân Đế sẽ không xuống tay với Tẩy Tội viện. Kim Bồ Chân Đế cũng sẽ không làm gì nhóm Lý Thất Dạ, mọi người đều biết như thế. Vì gã là Chân Đế, Hổ Vương thua trong tay Lý Thất Dạ, mọi người có mắt đều thấy. Nếu bây giờ Kim Bồ Chân Đế muốn báo thù cho đồ đệ thì quá vô lý, sẽ tổn hại anh danh Chân Đế.
Kim Bồ Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm chậm rãi nói:
– Đại đạo lâu xa, sẽ có ngày gặp lại, hôm nào đó sẽ có cơ hội được thấy ảo diệu đại đạo của Tẩy Tội viện.
Đại Hắc Ngưu ở phía xa rống to:
– Đánh hắn, mau đánh hắn! Đánh nhỏ thì già sẽ đi ra! Chàng trai, hãy đánh tiểu tử Ma bồ này đi, Lan Thư Tài Thánh sư phụ của hắn chắc chắn ra mặt, đến lúc đó thì… he he, đánh luôn Lan Thư Tài Thánh, vậy mới sướng!
Nghe Đại Hắc Ngưu ở phía xa la ó, mọi người da đầu tê dai. Con trâu điên này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, có Chân Đế ở đây mà nó vẫn không ngán ngại chi, chết người nhất là nó xúi Lý Thất Dạ đi đánh Kim Bồ Chân Đế, Lan Thư Tài Thánh.
Bảo hắn đánh Kim Bồ Chân Đế cũng đành thôi, dù sao có một số người mạnh hơn gã. Kêu Lý Thất Dạ đánh Lan Thư Tài Thánh thì thật là không biết tự lượng sức mình.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Tùy thời đều được, nếu ngươi muốn thì ta luôn sẵn sàng. Đương nhiên nếu có cơ hội thì ta vui lòng lĩnh giáo đại đạo của Lan Thư Tài Thánh, nghe đồ đệ của ngươi nói sư tổ có thể thông vạn cổ, ta muốn xem thử thông kiểu gì.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ dứt lời, mắt Kim Bồ Chân Đế sáng rực, đế uy dâng trào. Trong khoảnh khắc đế uy như giông tố muốn phá hủy mọi thứ trước mặt, đế uy cuồng bạo làm thiên địa như ở trong sóng dữ, cả thế gian tùy thời bị hủy diệt.
Trước đế uy cuồng bạo của Kim Bồ Chân Đế, mọi người rùng mình vái lạy dưới đất run cầm cập, đế uy trấn áp làm học sinh muốn đứng lên cũng không thể.
Học sinh kinh kêu, không chịu nổi đế uy không gì sánh bằng.
– Bệ hạ!!!
Nhóm Triệu Thu Thực phập phồng lo sợ trước đế uy cuồng bạo, nghe lời Lý Thất Dạ nói càng sợ đến hồn phi phách tán. Bây giờ chọc vào Kim Bồ Chân Đế đành thôi, ngay cả Lan Thư Tài Thánh cũng đắc tội, cứ tiếp tục thế này thì Lý Thất Dạ là yêu tinh hại người kéo nguyên Tẩy Tội viện vào vực sâu vạn kiếp bất phục, không chừng hại Tẩy Tội viện bọn họ thành tro bụi.
Nhóm Triệu Thu Thực lo lắng cũng có lý, Lan Thư Tài Thánh là Thủy Tổ, Thủy Tổ tức giận có thể nói là hủy thiên diệt địa. Lan Thư Tài Thánh chỉ tay một cái là có thể tiêu diệt Tẩy Tội viện, hay nguyên Tẩy Tội thành.
Đại Hắc Ngưu đứng trên ngọn núi phía xa la to xúi giục:
– Đúng rồi, phải thế chứ! Đánh mạnh vào, đánh nhỏ thì sợ gì Lan Thư Tài Thánh không ra mặt? Càng đánh ác Lan Thư Tài Thánh càng đi ra!
Đại Hắc Ngưu vừa nói vừa nhấc gtó sắt giẫm mạnh xuống nham thạch như định xông lên đánh Kim Bồ Chân Đế tơi bời.
Cuối cùng Kim Bồ Chân Đế không ra tay, chậm rãi nói:
– Sẽ có cơ hội này!
Kim Bồ Chân Đế chậm rãi xoay người đi.
Kim Bồ Chân Đế liếc đám người:
– Giải tán đi, Ngưu Bảo rơi vào tay ai thì có duyên với người đó.
Kim Bồ Chân Đế nhẹ nhàng lướt đi, không nhìn Ngưu Bảo cái nào.
Sau khi Kim Bồ Chân Đế rời đi nhiều người như trút được gánh nặng, nhìn Lý Thất Dạ bằng ánh mắt kỳ lạ. Mặc kệ Lý Thất Dạ thế nào, nhiều người cố ý tránh xa hơn.
Lúc đi có học sinh lẩm bẩm:
– Tiểu tử này chết chắc rồi, đắc tội Kim Bồ Chân Đế thì thôi còn dám huênh hoang với Lan Thư Tài Thánh, chết là cái chắc.
Học sinh khác cười khẩy nói:
– Đúng rồi, dám chơi ngông đòi khiêu chiến với Lan Thư Tài Thánh, hắn nghĩ mình là ai? Kim Quang Thượng Sư sao?
Có học sinh lạnh lùng nói:
– Chỉ có Tẩy Tội kiếm, bản thân có chút đạo hạnh thì lòng tự tin phồn to tưởng mình vô địch thiên hạ. Khiêu chiến Lan Thư Tài Thánh? Thứ không biết sống chết, trên đời này thế hệ trẻ trừ Kim Quang Thượng Sư ra còn ai có tư cách đánh đồng với Lan Thư Tài Thánh? Hừ, một học sinh Tẩy Tội viện dù mạnh đến đâu cũng không có tư cách luận đạo với Lan Thư Tài Thánh!
Những học sinh khác thụt lùi, có người muốn Ngưu Bảo trong tay Lý Thất Dạ, nhưng Kim Bồ Chân Đế đã dặn dò làm mọi người không dám càn quấy.
Trong phút chốc cả đám giải tán chỉ còn lại nhóm Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ tiện tay ném Ngưu Bảo cho Đỗ Văn Nhụy, lạnh nhạt nói:
– Thứ dơ bẩn này còn chút tác dụng, xem như thánh phẩm trị thương đi.
Đại Hắc Ngưu không vui lòng đứng ở trên cao quát to:
– Này này, ngươi nói chuyện chú ý một chút, cái gì là tứ dơ bẩn? Đó là Ngưu Bảo! Ngưu Bảo! Ngươi biết cái gì gọi là Ngưu Bảo không? Hơn nữa Ngưu Bảo của ta không phải vật bình thường, nó là Ngưu Bảo kết từ thóc lúa Ngưu Bảo, giá trị liên thành.
Đỗ Văn Nhụy nhận lấy Ngưu Bảo, hớn hở nói:
– Xin vui lòng nhận, ta cảm ơn thay cho các học sinh.
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu:
– Bằng vào con trâu than củi nhà ngươi cũng muốn ăn Cửu Nhụy Hoàng Kim Tuệ? Ngươi chưa tỉnh ngủ sao?
Bị Lý Thất Dạ châm chọc làm Đại Hắc Ngưu quê hóa quát to:
– Ngươi nói vậy là sao? Cái gì gọi là ta chưa tỉnh ngủ? Ngươi biết ngưu siêu bảnh ta đây là thần thánh phương nào không? Đại Hắc Ngưu ta là đế của vạn thú, vua của chúng thánh, có huyết thống vô thượng, kiểm soát đại đạo. Ngưu siêu bảnh ta đây từ tuyên cổ dến nay là độc nhất vô nhị. Cửu Nhụy Hoàng Kim Tuệ có đáng gì, ngay cả Tổ Thụ của Tam Tiên giới trong truyền thuyết…
Đại Hắc Ngưu chợt ngừng lại.