Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Sao vậy? Không nói tiếp đi? Tổ Thụ của Tam Tiên giới thế nào? Ngươi đã ăn chưa?
Đại Hắc Ngưu nhìn bốn phía không thấy ai, thở phào nói:
– Ha, ta bịa chuyện thôi, đừng tin thật.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Hình như ta nghe ngươi nói là Tổ Thụ của Tam Tiên giới, ta đang rửa tai lắng nghe kinh nghiệm kinh thiên động địa của ngưu siêu bảnh ghê gớm của chúng ta, đẻ vãn bối chúng ta được mở rộng tầm mắt.
Đám học sinh Triệu Thu Thực không có phản ứng gì với Tổ Thụ của Tam Tiên giới, Đỗ Văn Nhụy thì mắt hấp háy hơi sợ hãi.
Đại Hắc Ngưu cười gượng nói:
– Không, không có chuyện đó, ta làm gì có kinh nghiệm đó. Tất cả là tại lão già khốn đó nói lung tung, chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ nghe nói nhảm thôi.
Lý Thất Dạ cười tươi nói:
– A, vậy ta rất hứng thú với lão già nói lung tung đó.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế Đại Hắc Ngưu lập tức ngó quanh, giả ngu bảo:
– Gì mà lão già nói vớ vẩn, ở đâu sao ta không thấy? Ta không nói gì hết, không nghe gì hết…
Đại Hắc Ngưu co cẳng chạy mất hút.
Lý Thất Dạ nhìn bóng lưng Đại Hắc Ngưu khuất xa, hắn bật cười giắt Tẩy Tội kiếm sau lưng, nói:
– Chúng ta đi thôi, đi xem Chí Tôn quả.
Nhóm Triệu Thu Thực hưng phấn:
– Đi xem Chí Tôn quả!?
Bọn họ mắt sáng rực hào hứng.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Đã đến rồi thì đi xem thử, miễn không ở lại quá lâu thì không sao.
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
– Hái thử vài trái Chí Tôn quả cũng tốt.
Đám học sinh Triệu Thu Thực nín thở:
– Hái thử vài trái Chí Tôn quả…
Thánh quả bát, cửu phẩm đã là vượt ngoài tầm với của bọn họ chứ đừng mơ Chí Tôn quả.
Chí Tôn quả chuyên thuộc về Chân Đế, Trường Tồn. Chân Đế đẳng cấp thấp chưa chắc hái được Chí Tôn quả, có người nói muốn hái Chí Tôn quả thành công trăm phần trăm phải là Chân Đế lục cung trở lên. Bất Hủ Chân Thần thì tùy duyên. Đẳng cấp Chân Thần chỉ có cỡ như Trường Tôn mới có một phần trăm cơ hội hái được Chí Tôn quả.
Đám học sinh Triệu Thu Thực ngó nhau, bàn về thực lực thì bọn họ không thể nào hái được Chí Tôn quả.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Viện trưởng đang nói mình? Có phải viện trưởng đại nhân định hái tám, mười trái Chí Tôn quả cho các tiểu học sinh chúng ta nếm thử không?
Mắt Lý Thất Dạ tràn đầy ý cười nhìn Đỗ Văn Nhụy.
Đám học sinh Triệu Thu Thực cùng nhìn Đỗ Văn Nhụy chằm chằm. Trong số họ bàn về đạo hạnh thì Đỗ Văn Nhụy viện trưởng là mạnh nhất, nếu viện trưởng không hái được Chí Tôn quả thì bọn họ càng không có hy vọng.
Đỗ Văn Nhụy hắng giọng:
– Khụ! Ta chỉ là một tu sĩ nhỏ, nắm xương già này không chịu giày vò, đứng dưới cây xem là được. Bạn học Lý trẻ tuổi có tài, ta tin bạn học Lý có thể hái vài trái Chí Tôn quả cho mọi người nếm thử.
Lý Thất Dạ cười tươi nói:
– Viện trưởng nói mình già thì hơi sớm, ta thấy viện trưởng huyết khí vượng thịnh đang lúc tráng niên, leo lên ngọn Chí Tôn thụ không khó gì.
Đỗ Văn Nhụy lắc đầu nguầy nguậy như trống bôi:
– Già, già rồi, không chịu nổi lăn qua lăn lại! Chúng ta muốn hái Chí Tôn quả cần dựa vào bạn học Lý. Bạn học Lý cõng Tẩy Tội kiếm đại biểu quyền lực vô thượng của Tẩy Tội viện chúng ta, ta tin bạn học Lý chắc chắn làm được!
Đám Triệu Thu Thực cùng nhìn Lý Thất Dạ, nhóm học sinh cảm thấy có lý. Lý Thất Dạ cầm Tẩy Tội kiếm lên được, có thể mang thanh kiếm ra khỏi học viện vậy hắn là người Tẩy Tội kiếm chọn trúng, không chừng cũng là người được Thủy Tổ chọn.
Huống chi trước đó mọi người thấy tận mắt Lý Thất Dạ hái thánh quả bát phẩm, dùng Tẩy Tội kiếm đào ra thánh quả cửu phẩm. Không chừng Tẩy Tội kiếm sẽ trợ giúp hắn hái được Chí Tôn thánh quả thì sao?
Triệu Thu Thực xúi giục:
– Sư đệ cứ thử xem, sư đệ có Tẩy Tội kiếm hỗ trợ không chừng có thể khai sáng ra khơi dòng mới cho Tẩy Tội viện chúng ta. Dù sư đệ không hái được Chí Tôn quả cũng không sao, chúng ta đi xem cũng tốt, mở rộng tầm mắt.
Những bạn học khác gật gù khen ngợi, cảm thấy có lý.
Bọn họ đi xem Chí Tôn thụ cũng tốt, không bắt buộc phải hái Chí Tôn quả. Đương nhiên nếu có thể hái thì là kỳ tích. Nhóm Triệu Thu Thực trong lòng không ôm hy vọng gì, vì Chí Tôn quả chuyên dành cho Chân Đế, Trường Tôn, Lý Thất Dạ không hái được là bình thường.
Đỗ Văn Nhụy cười, dẫn mọi người đi hướng Chí Tôn thụ. Trong mắt Đỗ Văn Nhụy thì tiếp theo dù xảy ra chuyện gì cũng không khiến gã ngạc nhiên, trong lòng gã đã nắm chắc.
Chí Tôn quả kết trái trên Chí Tôn thụ, Chí Tôn thụ mọc ở chỗ sâu nhất vườn thánh quả. Sau khi vào vườn thánh quả không nhất định phải đi Chí Tôn thụ, một số người không muốn thì có thể đi đường vòng vào vườn thánh thú.
Có người không muốn đi Chí Tôn thụ là có lý do. Chí Tôn thụ như tên của nó, là thánh quả thụ mạnh nhất, chí cao vô thượng nhất nguyên vườn thánh quả, là cái cây duy nhất trong vườn.
Chí Tôn thụ mọc ở nơi tận cùng vườn thánh quả, nơi ấy chẳng những ngưng tụ lực lượng quang minh bàng bạc mạnh nhất vườn thánh quả, nó là thánh quả thụ chí cao vô thượng của vườn thánh quả vốn sở hữu sức mạnh cường đại không gì sánh bằng. Trong phạm vi Chí Tôn thụ bao trùm thì nó có thể áp chế hết thảy.
Nếu ngươi đến trước Chí Tôn thụ chẳng những bị lực lượng quang minh ảnh hưởng, cũng sẽ chịu Chí Tôn thụ áp chế. Với nhiều người thì cảm giác đó không dễ chịu chút nào, một số người biết mình không thể hái Chí Tôn quả sẽ không chịu đi, từ xa né qua Chí Tôn thụ vào thẳng vườn thánh thú.
Chưa đến trước Chí Tôn thụ, từ xa đã thấy cái cây, dù ngươi ở nơi xa tới đâu hễ đứng ở chỗ cao là sẽ thấy Chí Tôn thụ.
Nhìn từ xa như có ngọn núi đâm trời vào thẳng vũ trụ, dãy núi nằm trong mây trắng. Núi to dường như đến chỗ sâu nhất vũ trụ, trời trăng sao vòng quanh nó.
Nếu nhìn kỹ thì đó không phải ngọn núi mà là một gốc đại thụ, nhìn từ xa cái cây giống ngọn núi khổng lồ cao ngất.
Cây to này là Chí Tôn thụ, nó cắm rễ ở tận cùng vườn thánh quả, vì nó quá khổng lồ, thân cây trông như ngọn núi, nhánh cây thô to như sơn mạch kéo dài giắt qua từng ngọn núi.
Vì Chí Tôn thụ to như thế nên khi nó vươn cao thì che lấp đất đai mênh mông, như một cây dù lớn che lãnh địa sâu trong vườn thánh quả. Dưới Chí Tôn thụ rợp bóng che các ngọn núi, con sông.
Chí Tôn thụ siêu khổng lồ vươn cao lên vũ trụ, nó là chúa tể nguyên vườn thánh quả, trở thành tồn tại chí cao vô thượng trong vườn thánh quả.