Nói đến đây chính Đỗ Văn Nhụy cũng không tin. Như Lý Thất Dạ đã nói, gã có can đảm đối mặt sự thật không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Yên tâm đi, dù ta là đại hung nhân tội ác tày trần nhưng ta có chừng mực, không thì lúc này ta đã không đứng đây tán gẫu với ngươi, trực tiếp làm là được. Ngươi nghĩ có cái gì có thể ngăn cản bước chân của ta?
Nghe vậy Đỗ Văn Nhụy thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm cười khổ, chỉ biết cầu nguyện sự việc không như gã nghĩ.
Trong lúc Lý Thất Dạ và Đỗ Văn Nhụy trò chuyện thì đám học sinh Triệu Thu Thực đang rượt bắt thánh thú gặp trong núi. Bọn họ đuổi theo mấy con thánh thú mạnh yếu khác nhau, nhưng họ không hàng phục được con nào, vì thực lực của họ quá yếu
Hơn nữa gặp thánh thú mạnh chút là bọn họ bị đánh tơi bời chật vật chạy trốn, tè ra quần.
Thật ra không chỉ có học sinh Tẩy Tội viện bị thánh thú đánh bờm đầu, dọc đường nhóm Lý Thất Dạ gặp nhiều học sinh bị thánh thú hành thê thảm.
Lúc cả nhóm leo lên một ngọn núi thì nghe một chuỗi tiếng nổ.
Đỗ Văn Nhụy biến sắc mặt nói:
– Lùi sang một bên!
Đỗ Văn Nhụy kéo các học sinh chạy lên chỗ cao nhất.
Bọn họ mới chạy lên trên thì mười mấy học sinh mặt như màu đất, chạy như bay trốn ra ngoài vườn thánh thú.
Rầm rập rầm rập!
Bụi bốc lên mù mịt, giương mắt nhìn thấy đằng sau như cuồng triều ập đến lan tràn khắp núi đồi.
Nhìn bầy sói tràn trên đồi núi, học sinh Tẩy Tội viện nhũn chân, mặt trắng bệch hét lên:
– Là sói hoang!
Nhiều sói hoang như thế như cắn trời nuốt đất, dẫn dắt bầy sói ngàn vạn con là lang vương. Lang vương có màu lông thuần bạc.
Học sinh bị rượt hét chói tai:
– Trời ạ, chúng ta chỉ thử thôi mà, có cần ác vậy không?
– Hú hú hú!!!
Tiếng sói tru không ngớt bên tai, đám học sinh cắm cổ chạy nhưng vẫn bị bầy sói rượt theo sát sao.
Đỗ Văn Nhụy mắt sắc thấy một học sinh trong ngực ôm sói con màu bạc, lắc đầu nói:
– Đám tiểu tử này tự tìm đường chết, dám ăn trộm con của lang vương, chờ chết đi.
Đám học sinh thấy lang vương đi ra ngoài thế là lén chạy vào ổ sói trộm con của lang vương, bị lang vương phát hiện mang theo bầy sói ngàn vạn con truy sát.
– A!
Đúng như Đỗ Văn Nhụy nói, đám học sinh chưa chạy trốn bao xa thì tiếng hét thảm lên xuống không ngừng, bị ngàn vạn con sói đạp nát bấy.
Nhìn đám học sinh chớp mắt thành thịt băm, học sinh Tẩy Tội viện tim đập chân run.
Đỗ Văn Nhụy liếc nhóm Triệu Thu Thực, cười nói:
– Muốn trộm trứng, con nhỏ của thánh thú thì phải suy xét bản thân trước đã.
Nhóm Triệu Thu Thực rợn tóc gáy, vì mới rồi bọn họ định bụng đi trộm mấy quả trứng hoặc con nhỏ của thánh thú. Nhìn bầy sói hung mãnh như thế làm họ đánh trống rút lui. Dù thành công trộm được thánh thú nhỏ nhưng chưa chắc thoát khỏi thánh thú truy sát.
Dọc đường đi nhóm Triệu Thu Thực gặp một số học sinh bị thánh thú hành thảm.
Trên một ngọn núi bọn họ thấy một học sinh Bắc Viện rất mạnh, Bất Hủ Chân Thần mặc thần giáp đi hàng phục một con hạc bay. Trong thời gian ngắn học sinh bị đánh rớt xuống, gã bị hai cánh hạc đánh trúng bắn máu tung tóe, đụng thủng mấy ngọn núi.
Thấy tình hình không ổn học sinh này xoay người bỏ chạy, nhưng hạc bay rượt theo không bỏ. Cuối cùng học sinh phải sử dụng thủ đoạn tuyệt thế mới trốn khỏi mỏ nhọn của con hạc.
Nhóm Triệu Thu Thực chứng kiến tất cả, chân mềm như bún. Giờ bọn họ đã hiểu hàng phục thánh thú hung hiểm hơn trong tưởng tượng gấp ngàn vạn lần.
Có học sinh thẫn thờ thì thào:
– Thì ra thánh thú dữ như vậy.
Đỗ Văn Nhụy nhẹ lắc đầu nói:
– Nên biết có nhiều thánh thú trước đó vốn là hung cầm thú vương, chúng nó không hiền lành gì. Chẳng qua bây giờ chúng nó quy y quang minh, thú tính không hề giảm bớt.
Các học sinh Tẩy Tội viện từ bỏ suy nghĩ vẩn vơ:
– Chúng ta chỉ có thể nhìn xem.
Với đám học sinh Triệu Thu Thực thì rất muốn mang về một, hai con thánh thú. Vì nếu thánh thú mạnh về sau sẽ là phụ tá đắc lực cho bọn họ. Đặc biệt với học sinh lớn lên ở Quang Minh Thánh Viện như bọn họ càng cần thánh thú hơn học sinh xứ ngoài.
Nhưng bây giờ xem ra bọn họ không thể mơ về nó, chỉ có thể nhìn. Học sinh mạnh như Bất Hủ Chân Thần còn bị một số thánh thú giết tới không có đường chạy trốn chứ đừng nói là họ.
Có thể nói thánh thú hơi mạnh chút là bọn họ không chọc vào nổi. Tuy cả nhóm muốn đi trộm vài thánh thú nhỏ hoặc trứng thánh thú, nhưng giờ đã từ bỏ ý định đó. Nếu thánh thú truy sát đến nơi thì bọn họ khó thoát khỏi cái chết.
Học sinh bất đắc dĩ nói:
– Ài, thánh thú này quá khó đối phó, chúng ta về đi.
Bọn họ hứng thú rã rời, vì mình quá yếu.
Học sinh khác cười khổ nói:
– Dù hàng phục cũng không thể mang thánh thú rời đi.
Mới rồi Triệu Thu Thực đã hàng phục con lợn rừng nhưng nó chết sống không chịu đi theo gã.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Không phải không có cách, chặt đứt là được.
Lý Thất Dạ xòe tay ra, đầu ngón tay có vầng sáng vòng quanh, từng lũ ánh sáng nhìn kỹ như ngân hà mỏng manh, rất đẹp, rất ảo diệu, khiến người không thể tham ngộ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhóm Triệu Thu Thực chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì vang chuỗi tiếng nổ, các con thánh thú như thủy triều từ bốn phương tám hướng chạy nhanh lại.
Có bạch tê ngưu, xích luyện vương, phần hạc, thánh vượn, kim trư… các thánh thú rầm rập chạy tới, đều cực kỳ mạnh, hơi thở thú phun ra nuốt vào khiến người rùng mình. Các con thánh thú tỏa quang minh rực rỡ, khi ánh sáng lấp lánh nhảy nhót như gặp chuyện gì rất vui.
Các con thánh thú quỳ rạp dưới chân Lý Thất Dạ cực kỳ ngoan. Thánh thú mạnh như bạch tê ngưu, xích luyện vương, phần hạc dụi ống quần Lý Thất Dạ rất là thân thiết.
Trông thấy vạn thú triều bái, nhóm học sinh Triệu Thu Thực trợn mắt há hốc mồm, bọn họ xoe tròn mắt không thể tin vào mắt mình, như ảo mộng.
Với nhiều học sinh thì hàng phục một con thánh thú khó khăn vô cùng, không ngờ Lý Thất Dạ chỉ xòe tay đã có trăm ngàn vạn thánh thú đến triều bái, như thể hắn là vua vạn thú, chỉ cần hắn đứng nơi đó liền có trăm ngàn vạn thánh thú đến hành hương.
Bộp!
Lý Thất Dạ đặt tay lên đầu bạch tê ngưu, khi hắn rút tay về thì bàn tay cầm một pháp tắc quang minh rực rỡ.
Lý Thất Dạ xòe tay ra:
– Đây chính là chặt đứt, đương nhiên ngươi phải hàng phục rồi mới chặt đứt được.
Pháp tắc rực rỡ quang minh nhảy nhót trong bàn tay Lý Thất Dạ như có sự sống.