Cảnh này khiến Đỗ Văn Nhụy tràn đầy cảm xúc, làm lão sư của Bắc Viện thì Đặng Nhâm Sâm không quá xuất sắc, bụng dạ hẹp hòi. Nhưng sau khi Đặng Nhâm Sâm chết có học sinh hết lòng hết dạ muốn báo thù, không tiếc mạng sống, đây cũng xem như thành tựu.
Lý Thất Dạ cười hờ hững.
Ầm!
Mặt đất rung lên, dường như nguyên vườn thánh thú đều rung lắc.
Nhóm Triệu Thu Thực bị lắc choáng váng, khó khăn đứng vững lại, mặt không chút máu hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trên bầu trời xuất hiện từng vòng sáng hình một góc vườn thánh thú dâng lên quang minh đánh vào bầu trời. Quang minh rực rỡ rắc xuống tựa như buổi tối bắn pháo hoa.
Nhìn cảnh này Đỗ Văn Nhụy giật mình kêu lên:
– Nguy rồi, có người mở ra Cổ Viên!
Học sinh Tẩy Tội viện hoang mang hỏi:
– Cổ Viên? Là cái gì?
Bọn họ chưa từng nghe về Cổ Viên, trong Thánh sơn hình như chỉ có vườn thánh quả, vườn thánh thú chứ không có Cổ Viên.
Đỗ Văn Nhụy liếc qua Lý Thất Dạ:
– Cổ Viên là một phần của vườn thánh thú, nhưng đến nay nó bị phong ấn, tóm lại ít ai có thể mở nó ra, không nhiều người biết đến nó. Hôm nay không ngờ có người mở Cổ Viên, chuyện này rất kỳ lạ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tức là đã có người chuẩn bị trước.
Đỗ Văn Nhụy trầm ngâm nói:
– Chuyện này sợ là không phải chuyện tốt. Trong Cổ Viên có nhiều thánh thú viễn cổ ngủ say, tại sao có người mở nó ra? Nếu tất cả thánh thú viễn cổ tỉnh lại thì người mạnh đến mấy cũng sẽ bị nghiền nát.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đi xem liền biết.
Đỗ Văn Nhụy nôn nóng hơn ai hết, lập tức đi hướng Cổ Viên, các học sinh theo sau.
Học sinh tò mò hỏi:
– Viện trưởng, cái gì là thánh thú viễn cổ? Là thánh thú thật sự sao?
Đỗ Văn Nhụy nói:
– Không phải thánh thú thật sự gì, khi thánh thú mạnh đến trình độ siêu mạnh thì sẽ vào Cổ Viên, ngủ say trong đó thật lâu không tỉnh lại. Những thánh thú ngủ say gọi là thánh thú viễn cổ, chúng nó mạnh đến mức Chân Đế phải kiêng dè ba phần.
Học sinh nghe vậy mới biết:
– Thì ra là thế.
Khi Đỗ Văn Nhụy chạy hướng Cổ Viên thì vườn thánh thú cũng sôi trào lên, các loại tin tức truyền khắp Thánh sơn.
Học sinh hét to:
– Kim Bồ Chân Đế phát hiện di tích phong ấn trong vườn thánh thú, mau vào xem!
Học sinh khác nghe tiếng ùa tới, hưng phấn hỏi:
– Là di tích? Di tích gì?
Học sinh chạy đi Cổ Viên, đáp:
– Không biết, nghe nói thánh thú ngủ say, đều rất mạnh. Ha, thừa dịp các thánh thú còn đang ngủ để coi chúng ta có nhặt được báu vật gì không, ví dụ trứng thánh thú.
Nghe tin tức đó tất cả học sinh trong vườn thánh thú, thậm chí vườn thánh quả đều hưng phấn. Bọn họ buông công việc đều chạy tới chỗ di tích Kim Bồ Chân Đế phát hiện.
Trong góc Thánh sơn có mấy lão nhân, Thánh Đốc đại nhân cũng có mặt.
– Xem ra tiểu tử Kim Bồ đến có chuẩn bị.
Lão nhân khác trầm giọng nói:
– Bao người thèm muốn Quang Minh Thánh Viện chúng ta, không biết Kim Bồ làm một mình hay có ý của Lan Thư Tài Thánh.
Nói đến đây ánh mắt lão sắc bén.
Lão nhân khác trầm giọng nói:
– Yên lặng theo dõi kỳ biến.
Một lão nhân lo lắng nói:
– Chỉ sợ có biến.
Thánh Đốc đại nhân nói:
– Yên tâm, Đỗ lão đầu đi rồi, chắc có thể bình ổn.
Lão nhân khác nhìn nhau, cuối cùng lặng im.
Sâu trong vườn thánh thú có hai thần phong sừng sững tại đó. Trước kia không có bao nhiêu người chú ý đến thần phong như vậy. Vì trong vườn thánh thú thần phong bình thường hết sức bình thường, có khắp nơi.
Nhưng lúc này nhiều người chú ý đến hai thần phong này, nhìn từ xa giống như cánh cửa, đặc biệt lúc này nó phun ra nuốt vào ánh sáng như hai cánh cửa bị mở ra một cánh, có thể trông thấy thế giới bên trong.
Sự thật đúng là vậy, chưa đi đến giữa hai thần phong, từ xa đã cảm nhận được hơi thở, hơi thở bàng bạc xa xưa. Hơi thở như truyền đến từ thời đại xa xưa, trong hơi thở bàng bạc tràn ngập hơi thở thú. Dường như hơi thở thú phát ra từ người các con mãnh thú hồng hoang, hơi thở thú tràn ngập lực lượng. Mỗi lũ hơi thở thú tuôn ra có thể dời núi lấp biển.
Tuy hơi thở thú truyền đến giữa hai ngọn thần phong bàng bạc mạnh mẽ như sóng dữ, rồi lại vững vàng như nằm trong sự che chở của lực lượng quang minh, nó sẽ không gây ra tổn thương gì. Ví dụ sóng dữ, dù nó có cuộn trào thế nào cũng chỉ đập vào đá ngầm ven biển chứ không mang đến tai nạn.
Lúc này đã có rất nhiều học sinh ùa đến giữa hai thần phong, khi bọn họ xuyên qua hai ngọn núi đi vào thế giới càng rộng mở hơn, tựa như bước vào thế giới hoang mãng.
Một lúc lâu sau nhóm Lý Thất Dạ đến đây, khi đứng bên ngoài hai núi sẽ thấy phù văn hư hao nằm ở hai bên trái phải. Xem ra nơi này từng bị phủ bụi, nay lực lượng phủ bụi đã bị phá hủy.
Lý Thất Dạ nhìn phù văn bị phá hoại, mỉm cười nói:
– Xem ra Kim Bồ Chân Đế đến có chuẩn bị.
Đỗ Văn Nhụy nhìn thế giới trong hai núi, trầm ngâm nói:
– Kiến thức của Kim Bồ sẽ không hiểu nhiều về Cổ Viên, có lẽ được sư tôn của hắn cho biết, có lẽ Kim Bồ biết Cổ Viên là qua sư tôn của mình.
Sư phụ của Kim Bồ Chân Đế là Lan Thư Tài Thánh, một Thủy Tổ. Thời nay Thủy Tổ xứng là chí cao vô thượng.
Cổ Viên trong vườn thánh thú rất bí ẩn, ảo diệu nhưng không giấu pháp nhãn của Lan Thư Tài Thánh được. Năm xưa Lan Thư Tài Thánh không mở Cổ Viên ra, có lẽ vì khinh thường làm như vậy, vì gã là Thủy Tổ.
Nhưng Kim Bồ Chân Đế đệ tử của Lan Thư Tài Thánh thì khác, thứ Lan Thư Tài Thánh coi thường nhưng đặc biệt quý giá với Kim Bồ Chân Đế, làm lòng gã khát vọng.
Lần này Kim Bồ Chân Đế mở Cổ Viên ra có lẽ không phải đột nhiên nảy ý, gã đã chuẩn bị từ sớm, rất có thể mục đích đến Thánh sơn là vì mở Cổ Viên ra.
Lý Thất Dạ cười nói, bước vào giữa hai núi:
– Vào xem liền biết.
Giữa hai núi có ánh sáng phun ra nuốt vào như cánh cửa, sau khi ngươi bước vào thì sẽ bị hoa mắt, bỗng chốc đi vào thế giới khác. Thật ra nơi đây vẫn ở vườn thánh thú, nhưng chỗ này bị đại thần thông ngăn cách, trước kia không có người đến.
Khi bước vào Cổ Viên, nhóm học sinh Triệu Thu Thực cảm nhận hơi thở xa xưa ập vào mặt, dường như bọn họ đang ở trong thế giới hoang mãng viễn cổ.
Đưa mắt nhìn chốn này rậm rạp rừng viễn cổ xa xưa, núi cao lớn thô to hơn bên ngoài. Từng cổ thụ đụng trời, mỗi cái cây như che lấp bầu trời.
Rừng cây hoang cổ mênh mông nhưng không có chim muông gì. Lẽ ra trong rừng nguyên thủy như vậy nên có muôn thú to lớn hung mãnh mới đúng.