Đại Hắc Ngưu vốn là tồn tại siêu nghịch thiên, nó ở lại đây rất lâu rồi. Nhiều lúc Đại Hắc Ngưu chìm trong ngủ say nhưng có ánh mắt tuyệt thế vô luân.
Trong khi nhóm Lý Thất Dạ chạy đi chém yêu tà, chưa đến nơi đã có rắc rối tìm tới cửa.
Rầm!
Bầu trời chấn động như bị đánh nát, khung trời rung lắc. Một cái chân to đạp xuống giẫm nát bầu trời, đạp nát vạn pháp, trấn áp chư thiên đại đạo. Một người sừng sững trên bầu trời chặn đường đi của Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu.
Khi người đó đứng trên trời cản đường Lý Thất Dạ đi thì như một tòa thần nhạc vô thượng vắt ngang khung trời, phong tuyệt vạn vực. Dường như người nào cũng không thể bước qua trước mặt kẻ đó.
Gã đứng đó, dáng vẻ bừng bừng phấn chấn, tuyệt thế vô song, giơ tay nhấc chân toát ra khí thế vô thượng, thần uy thiên hạ độc tôn. Gã bễ nghễ chúng sinh chỉ là con kiến. Đặc biệt giữa trán có con mắt thứ ba, mắt thứ ba chưa mở ra nhưng toát ra từng lũ ánh sáng vàng như có thể thấy rõ hết thảy, có thể đâm xuyên tất cả, lực lượng khiếp hồn người, làm người nhìn gã sẽ rùng mình.
Tam Mục Thần Đồng, người chặn đường Lý Thất Dạ và Đại Hắc Ngưu đương nhiên là Tam Mục Thần Đồng.
Thấy Tam Mục Thần Đồng cản đường, Đại Hắc Ngưu liếc gã một cái lấy làm lạ hỏi:
– Sao nhãi ranh này chạy đến đây?
Tam Mục Thần Đồng là một Nửa Bước Trường Tồn, thực lực mạnh vô cùng nhưng không là cái thá gì với Đại Hắc Ngưu.
Sau khi chặn đường Lý Thất Dạ, Tam Mục Thần Đồng hùng hổ quát to:
– A! Ngươi là Lý Thất Dạ phải không!?
Lý Thất Dạ nhìn bốn phía, chậm rãi nói:
– Hình như phải, có người khác tên Lý Thất Dạ sao? Nếu không có thì đúng là ta.
Tam Mục Thần Đồng lạnh lùng nói:
– Tốt lắm, bản công tử tìm đúng người. Hôm nay phải cho ngươi một bài học!
Tam Mục Thần Đồng khí thế khiếp người, quân lâm thiên hạ.
Không trách Tam Mục Thần Đồng vênh váo như vậy, gã là Nửa Bước Trường Tồn, rất mạnh. Quan trọng nhất là Tam Mục Thần Đồng khá trẻ đã thành Nửa Bước Trường Tồn, thiên phú, tiềm lực như vậy đương thời không ai sánh bằng.
Đương thời kinh diễm nhất là Kim Quang Thượng Sư, nhưng lúc bằng tuổi Tam Mục Thần Đồng thì Kim Quang Thượng Sư không mạnh hơn gã bao nhiêu.
Ngẫm lại một thiếu niên trẻ tuổi như vậy đã thành tựu Nửa Bước Trường Tồn là chuyện kinh diễm tuyệt thế biết bao. Ở lứa tuổi đó đã có thành tựu kinh người, không cho Tam Mục Thần Đồng kiêu ngạo thì vô nhân đạo.
Lý Thất Dạ bật cười hỏi:
– À, dạy dỗ ta? Chúng ta có ân hay thù gì sao?
Tam Mục Thần Đồng ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh:
– Bản công tử muốn dạy ngươi thì cần gì lý do, ân thù?
Lý Thất Dạ liếc Tam Mục Thần Đồng, thản nhiên nói:
– Ngươi muốn bênh vực ai đúng không? Chắc có kẻ lừa ngươi đi làm vật hy sinh? Một Nửa Bước Trường Tồn làm tốt thí cho người, thú vị.
Tam Mục Thần Đồng hét to một tiếng:
– Tổ cha ngươi!
La xong Tam Mục Thần Đồng thấy không ổn, ngậm miệng lại, hừ mũi nói:
– Càn rỡ, buông lời ngông cuồng! Bản công tử có một không hai đương thời, ai dám xúi bản công tử làm tốt thí?
Tam Mục Thần Đồng còn quá trẻ, thiếu niên đắc ý, dù thành tựu Nửa Bước Trường Tồn nhưng không có sự trầm ổn nên có, khi nói chuyện càng như con nít chưa trải sự đời.
Lý Thất Dạ cười cười:
– À, nếu không phải làm tốt thí vậy ngươi tìm ta làm gì? Sợ là ngươi mới nghe tên của ta không lâu đi?
Tam Mục Thần Đồng khó chịu lạnh lùng nói:
– Hừ! nghe nói ngươi bất kính với Linh Tâm Chân Đế, hôm nay bản công tử đến là cho ngươi một bài học, lấy lại công bằng cho Linh Tâm Chân Đế.
Lý Thất Dạ bật cười, liếc Tam Mục Thần Đồng một cái:
– Linh Tâm Chân Đế.
Tam Mục Thần Đồng bị Lý Thất Dạ nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ thấy gai người, lạnh lùng nói:
– Nhìn gì? Mau khai thật có đúng vậy không?
Lý Thất Dạ cười cợt nói:
– Thiếu niên, yêu sớm không tốt. Ta đoán ngươi muốn chơi trò tình yêu tỷ đệ? Con nít đều thích thục nữ, đặc biệt là thục nữ trẻ tuổi, xem ra ngươi là…
Tam Mục Thần Đồng quát to:
– Ngươi nói bậy bạ cái gì!
Thần uy hùng hồn trấn áp chư thiên, không biết bao nhiêu sinh linh hoảng sợ biến sắc, cự thú viễn cổ cũng bị thần uy đáng sợ hù chạy trốn.
Tam Mục Thần Đồng quát chói tai:
– Còn nói bậy bạ nữa là bản công tử rút lưỡi ngươi ra!
Nhưng khuôn mặt còn chút nét trẻ con có chút mất tự nhiên.
Lý Thất Dạ nhún vai bình tĩnh nói:
– Ta không nói gì cả, chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Ngươi có cần sốt ruột phủ nhận vậy không? Chắc không phải là thật đi?
Lý Thất Dạ lại cười.
Tam Mục Thần Đồng át lời hắn:
– Câm mồm!
Tam Mục Thần Đồng sầm mặt xuống lạnh lùng nói:
– Chân Đế là đỉnh đại đạo, nhận người kính ngưỡng. Ngươi dám vô lễ với Chân Đế sẽ bị người trong thiên hạ khinh bỉ. Hôm nay bản công tử đến dạy dỗ ngươi, cho ngươi biết nên làm sao tôn kính người khác!
Lý Thất Dạ ra vẻ kinh ngạc hỏi:
– Chỉ có vậy?
Tam Mục Thần Đồng lạnh lùng nghiêm mặt nói:
– Đúng, bản công tử muốn dạy dỗ ngươi thay trưởng bối của ngươi, cho ngươi biết cách tôn kính một vị Chân Đế.
Lý Thất Dạ xòe tay, thay đổi như chong chóng nhận lỗi:
– Được rồi, vậy lần sau gặp Linh Tâm Chân Đế thì ta sẽ xin lỗi nàng.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm Tam Mục Thần Đồng ngây ra, không biết tiếp theo nên làm sao. Vì tình hình không giống như gã nghĩ, Tam Mục Thần Đồng nghe nói Lý Thất Dạ rất vênh váo, không chỉ đùa giỡn Linh Tâm Chân Đế còn chư đế chúng thần, hoàn toàn là thái độ trong mắt không có người.
Lý Thất Dạ đột nhiên cúi đầu nhận sai, dễ nói chuyện đến làm Tam Mục Thần Đồng ngỡ ngàng.
Tam Mục Thần Đồng ngây người tại chỗ, vì Lý Thất Dạ thay đổi quá mau.
Trước khi đến đây Tam Mục Thần Đồng đã chuẩn bị ra tay, trong lòng gã kiên quyết phải dạy Lý Thất Dạ một bài học.
Lý Thất Dạ đột nhiên thay đổi thái độ, dễ dàng đồng ý xin lỗi Linh Tâm Chân Đế khiến Tam Mục Thần Đồng không kịp trở tay, những lời chuẩn bị sẵn hết chỗ để nói.
Tam Mục Thần Đồng hít sâu lạnh lùng nói:
– Nếu ngươi đã muốn xin lỗi Linh Tâm Chân Đế thì phải thể hiện ra đủ thành ý, có như vậy mới đủ thành kính.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Muốn ta làm sao mới đủ thành ý? Ta làm trâu làm ngựa cho nàng ta đã đầy đủ thành ý chưa? Đương nhiên ở bên cạnh đại mỹ nữ thì ta rất vui vẻ, ít nhất không lỗ gì.
Lý Thất Dạ cười toe.
Tam Mục Thần Đồng hừ lạnh:
– Ai cần ngươi ở bên cạnh Linh Tâm Chân Đế.