Nghe Lý Thất Dạ phân tích sâu sắc, Tam Mục Thần Đồng lặng im. Ngẫm kỹ lại đúng như Lý Thất Dạ nói, gã sợ thất bại, không dám đối mặt.
Một lúc lâu sau Tam Mục Thần Đồng lấy lại tinh thần, hỏi:
– Vậy… ta phải làm sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thì theo đuổi, nữ nhân chứ có gì ghê gớm, dù thất bại thì sao? Trời sẽ không sụp xuống.
Tam Mục Thần Đồng do dự mấp máy môi nhưng không nói nên lời.
Lý Thất Dạ nhìn Tam Mục Thần Đồng chần chừ, nói:
– Nhớ kỹ, ngươi hành động thì ít nhất còn có khả năng, nếu ngươi không dám làm gì thì không có chút khả năng.
Tam Mục Thần Đồng vẫn không vượt qua được ngưỡng cửa tâm lý:
– Ta… ta… ta thật sự… không tốt lắm.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Có gì không tốt? Trong lòng ngươi kiêng kỵ sợ hãi cái gì?
Tam Mục Thần Đồng chần chừ thật lâu sau ấp úng nói:
– Ta… ta… nàng… nàng không phải loại người đó.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Ta biết ngươi sợ cái gì, đơn giản là nàng sẽ gả cho người khác, chỉ mới hứa hôn.
Tam Mục Thần Đồng nhẹ giọng nói:
– Nghe nói hai phái đã bàn việc cưới xin, Kim Biến Thần Đình đã chuẩn bị hôn lễ rồi.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
– Vậy thì sao? Họ vẫn chưa kết hôn, nàng vẫn là nàng, Linh Tâm Chân Đế. Dù gả cho người khác thì sao? Ngươi thích thì theo đuổi, đi cướp, mặc kệ nó. Không nói đến nàng chưa là thê tử của người khác, dù thật sự là thê tử của người ta, miễn ngươi thích thì cứ theo đuổi. Trên đời hiếm khi gặp người mình thích, thích thì làm!
Tam Mục Thần Đồng còn trẻ, ngượng nghịu nói:
– Cái… này… không tốt lắm.
Lý Thất Dạ xúi giục:
– Có gì không tốt? Ngươi dù gì là thiên tài tuyệt thế, sao lại bị quan niệm thế tục trói buộc? Có thực lực tất nhiên phải giành lấy người mình thích.
Tam Mục Thần Đồng giật mình, cảm thấy Lý Thất Dạ nói có lý, gã chần chừ:
– Nhưng… nhưng mà… vị hôn phu của nàng là Kim Biến Chiến Thần.
Lý Thất Dạ cười hỏi lại:
– Kim Biến Chiến Thần thì sao? Sẽ ăn thịt ngươi?
Tam Mục Thần Đồng ấp úng:
– Hắn… chắc đã đến Chân Đế thập nhị cung.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta hiểu rồi, ngươi cho rằng Kim Biến Chiến Thần ưu tú hơn ngươi nên trong lòng không tự tin, không can đảm.
Tam Mục Thần Đồng do dự sau đó gật đầu thừa nhận.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười:
– Tam Mục Thần Đồng ơi là Tam Mục Thần Đồng, ngươi là ai? Nói, nói lớn tiếng ra!
Tam Mục Thần Đồng giật mình, hét to:
– Tam Mục Thần Đồng!
Lý Thất Dạ nhìn gã từ trên xuống dưới:
– Thế mới đúng, ngươi là ai? Tam Mục Thần Đồng. Là tồn tại thế nào? Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất thiên hạ hiện nay, là người có thiên phú cao nhất Tiên Thống Giới. Ngươi nói xem ngươi chỉ có tiếng ảo sao? Thực lực của ngươi là được thổi phồng ra?
Tam Mục Thần Đồng phủ nhận ngay:
– Không phải!
Lý Thất Dạ nói:
– Vậy thì đúng rồi. Ngươi là người có thiên phú cao nhất đương thời, cũng là Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất, ngươi sợ cái gì? Dù Kim Biến Chiến Thần là Chân Đế mười hai cung thì sao? Hắn có là Thủy Tổ thì sao? Thiên phú của ngươi kém hơn hắn?
Tam Mục Thần Đồng rất tự tin thiên phú của mình:
– Sẽ không!
Lý Thất Dạ nói:
– Vậy được rồi, thiên phú của ngươi không thua hắn, ngươi trẻ hơn hắn, vậy tại sao ngươi không có tự tin? Chỉ cần đạo tâm của ngươi kiên định anh dũng tiến lên, có ngày ngươi sẽ có thành tựu càng kinh người. Ngươi nhìn lại mình đi, mục tiêu của ngươi là gì?
Tam Mục Thần Đồng hít sâu, nói:
– Trở thành Chân Thần giống như Viễn Đạo!
Làm Chân Thần, một Chân Thần có thiên phú nhất, mục tiêu của Tam Mục Thần Đồng đương nhiên là trở thành người giống như Viễn Đạo Trường Tồn.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Vậy được rồi, Viễn Đạo là tồn tại gì? Có thể chém Thủy Tổ! Đừng nói Kim Biến Chiến Thần là Chân Đế thập nhị cung, dù hắn thật sự trở thành Thủy Tổ thì tương lai ngươi phải tự tin đánh bại hắn! Ngươi phải dám nghĩ, nếu không dám tưởng tượng thì ngươi còn là người có thiên phú vô song nhất không?
Lời Lý Thất Dạ nói như cảnh tỉnh gõ mạnh vào đỉnh đầu Tam Mục Thần Đồng, làm gã tỉnh lại. Trước kia trong lòng Tam Mục Thần Đồng luôn có một ý thức Kim Biến Chiến Thần là vị hôn phu của Linh Tâm Chân Đế tất nhiên mạnh hơn gã, khiến gã luôn không tự tin.
Kim Biến Chiến Thần đúng là mạnh hơn gã, nếu gã là Chân Đế thập nhị cung, Nửa Bước Trường Tồn còn đường rất dài phải đi.
Giờ nghe Lý Thất Dạ nói làm Tam Mục Thần Đồng giật mình tỉnh lại. Gã có thiên phú vô song, tương lai muốn trở thành Chân Thần giống Viễn Đạo. Dù hiện tại gã không bằng Kim Biến Chiến Thần nhưng trong tương lai chắc chắn gã sẽ vượt qua Kim Biến Chiến Thần, Tam Mục Thần Đồng tự tin như vậy.
Khi Lý Thất Dạ rẽ mây mù giúp, nỗi lòng Tam Mục Thần Đồng tỉnh táo hơn.
Tam Mục Thần Đồng siết chặt nắm tay:
– Đúng vậy! Tương lai ta muốn trở thành giống như Viễn Đạo, đánh bại Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống. Ta nhất định sẽ trở thành người như vậy, chắc chắn!
Tam Mục Thần Đồng nói như vậy không chỉ vì cổ vũ mình cũng muốn kiên định quyết tâm.
Lý Thất Dạ nhìn Tam Mục Thần Đồng, cười nói:
– Đã có tự tin thì hãy mạnh dạn làm đi.
Tam Mục Thần Đồng chần chừ:
– Nếu… nếu… nếu lỡ… Linh Tâm Chân Đế không thích ta thì sao?
Lý Thất Dạ liếc gã:
– Chưa theo đuổi làm sao biết nàng không thích ngươi?
Nhắc tới Linh Tâm Chân Đế là Tam Mục Thần Đồng thiếu tự tin:
– Dù… dù sao Kim Biến Chiến Thần rất ưu tú, hơn nữa hai người từ nhỏ đã đính hôn.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Thì sao? Điều đó ảnh hưởng ngươi bước ra một bước sao? Ngươi cứ theo đuổi. Hơn nữa Linh Tâm Chân Đế không ghét ngươi, nếu ghét ngươi thì người ta có thảo luận lâu như vậy với ngươi không? Sẽ đàm đạo luận võ với ngươi? Rõ ràng nàng có hảo cảm với ngươi, dù không phải thích nhưng ít ra không ghét, vui vẻ làm bằng hữu với ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ thuyết phục làm Tam Mục Thần Đồng tăng lòng tự tin lên:
– Nói cũng phải.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Tâm động thì hãy hành động, dù không thích ngươi thì sao? Đi cướp về tay là xong.
Tam Mục Thần Đồng ngây người:
– Thế này… không tốt lắm.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trên đời không có gì không tốt, thích thì đi làm, dù không thích ngươi cũng phải làm đến thích mới thôi! Nói một câu, lão tử thích, làm trời làm đất làm không khí chẳng ngán gì, chuyện khác không đáng lo!