Nhưng Lý Thất Dạ đi trên tường thành Thiên Tiệm, còn đi bộ từng bước, khiến tiểu đội nghi ngờ ngừng lại hỏi.
Bạch Kim Ninh là đội trưởng của tiểu đội này, thuở nhỏ nàng bái vào quân đoàn Thiên Tiệm. Còn trẻ đã trở thành tiểu đội trưởng thì rất ghê gớm, vì nàng không xuất thân từ danh môn, nàng là bình dân, đứng vững gót chân trong quân đoàn Thiên Tiệm và trở thành tiểu đội trưởng cần có thực lực rất mạnh.
Hôm nay Bạch Kim Ninh mang tiểu đội đi ra tuần tra thì gặp một thiếu niên hết sức bình thường.
Trước kia quân đoàn Thiên Tiệm đóng giữ ở Thiên Hùng quan, không có tiểu đội nào đi tuần, vì hoàn toàn không cần. Thiên Tiệm tồn tại trăm ngàn vạn năm luôn bình yên, chưa từng xảy ra chuyện gì. Thiên Tiệm là tường đá dài ức ức ức dặm, nó không có thứ gì quý giá, trong tình huống không có ngoại địch thì không cần tuần tra.
Nhưng mấy ngày trước trời giáng dị tượng, có thứ bay ra từ Bất Độ Hải làm Thiên Hùng quan thủ, tức quân đoàn trưởng của quân đoàn Thiên Tiệm, Thái Doãn Hỉ cảnh giác, phục hồi thông lệ tuần tra Thiên Tiệm.
Từ lần trước tuần tra Thiên Tiệm không biết đã bao nhiêu năm.
Sau khi Bạch Kim Ninh nhận được mệnh lệnh liền mang theo tiểu đội của mình tuần tra Thiên Tiệm. Mấy ngày nay tuần tra đều bình yên vô sự, không có chuyện gì đáng ngờ. Dù vậy Bạch Kim Ninh không dám lơ là nhiệm vụ, vẫn dẫn đội tuần tra.
Hôm nay lúc tuần tra gặp Lý Thất Dạ đi bộ, ở trong mắt Bạch Kim Ninh thành kẻ đáng ngờ.
Tiểu đội của Bạch Kim Ninh thả chậm tốc độ, chiến xa của nàng đến gần Lý Thất Dạ:
– Có cần giúp đỡ không?
Nói Bạch Kim Ninh hỏi Lý Thất Dạ có cần giúp đỡ chẳng bằng bảo là nàng thăm dò hắn. Trên Thiên Tiệm chưa từng thấy ai đi bộ như vậy, dù có người muốn ngắm phong cảnh Thiên Tiệm cũng là cưỡi mây lướt gió, đi bộ như Lý Thất Dạ thì hơi kỳ.
Trong mắt Bạch Kim Ninh thì cách làm của Lý Thất Dạ rất đáng ngờ.
Bị Bạch Kim Ninh tra hỏi, Lý Thất Dạ cười nói:
– Không có gì cần giúp.
Hắn thấy rõ thái độ cảnh giác của nàng.
Bạch Kim Ninh nhìn kỹ Lý Thất Dạ, ở trong mắt nàng thì thanh niên này rất bình thường, như người qua đường không gây chú ý chút nào. Nụ cười của hắn cho cảm giác vô hại.
Nhưng Bạch Kim Ninh không bao giờ nhìn biểu tượng, Lý Thất Dạ đi từng bước trên Thiên Tiệm làm nàng cảnh giác, xếp hắn vào nhân vật đáng ngờ.
Bạch Kim Ninh vung tay lên ra lệnh cho bộ hạ:
– Các ngươi tiếp tục tuần tra.
Thành viên tiểu đội lên tiếng, điều khiển chiến xa xé gió đi nhanh.
Bạch Kim Ninh một mình điều khiển chiến xa chậm rãi theo Lý Thất Dạ.
Bạch Kim Ninh muốn tìm hiểu chi tiết của Lý Thất Dạ:
– Công tử từ đâu đến.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn biết ý đồ của nàng:
– Đến từ Tiên Thống Giới.
Bạch Kim Ninh cẩn thận đánh giá Lý Thất Dạ, nhưng hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì:
– Đi về đâu?
Làm tiểu đội trưởng quân đoàn Thiên Tiệm, Bạch Kim Ninh đã rất dễ tính, nói chuyện khách sáo không có vẻ gì là tra hỏi.
Lý Thất Dạ nói:
– Đi dạo thôi, người xưa có câu đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nên ta đi ra ngoài trải nghiệm sự đời. Thiên Tiệm là kỳ tích của Tiên Thống Giới, ta không ngoại lệ muốn nhìn xem, mở rộng tầm mắt.
Bạch Kim Ninh khen:
– Công tử thật có nhã hứng, không nhìn ra công tử là một người đọc đủ thi thư.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Tàm tạm, trong bụng giấu ức ức ức vạn quyển sách, biết tuyên cổ, xem tương lai.
Bạch Kim Ninh câm nín, nàng chỉ thuận miệng khen một câu không ngờ Lý Thất Dạ không chút khiêm tốn bắt đầu khoe khoang, bộ dạng lão tử rất ghê gớm.
Bạch Kim Ninh phụ họa:
– Nói vậy thì công tử là tài tử tuyệt thế rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có thể nói là vậy. Người xưa nói văn không có số một, nhưng ta là số một!
Lý Thất Dạ tự kỷ làm Bạch Kim Ninh không nói nên lời, nàng nghi ngờ phải chăng mình gặp kẻ cuồng tự kỷ.
Bạch Kim Ninh nhìn Lý Thất Dạ từ trên xuống dưới, không nhìn ra hắn có chỗ nào là văn số một.
Bạch Kim Ninh nhìn Lý Thất Dạ:
– Văn tài đệ nhất!
Nói thật thì Bạch Kim Ninh không nhìn ra có chỗ nào là văn tài số một.
Bạch Kim Ninh đánh giá Lý Thất Dạ một cái, thuận miệng hỏi:
– So với Lan Thư Tài Thánh thì sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Dư dả.
Bạch Kim Ninh trợn to mắt trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi nói khoác không cần viết nháp!
Bạch Kim Ninh chỉ thuận miệng hỏi, không trông chờ Lý Thất Dạ trả lời, dù hắn đáp lời chắc cũng nói mình không bằng.
Lan Thư Tài Thánh là ai? Đương kim vô địch Thủy Tổ, sánh vai với Kim Quang Thượng Sư, tuyệt thế vô song. Tài tử thế nào ở trước mặt Lan Thư Tài Thánh chắc chắn bị lu mờ.
Lý Thất Dạ đột nhiên nói một câu ‘dư dả’ khiến Bạch Kim Ninh trợn tròn mắt.
Trong mắt Bạch Kim Ninh thì người mặt dày đến đâu cũng sẽ không vỗ ngực bảo mình dư sức so với Lan Thư Tài Thánh. Cái này không phải mặt dày nữa mà nói khoác loét mũi, không ai tin.
Lý Thất Dạ nói ‘dư dả’ bằng giọng hời hợt, nhẹ nhàng, làm như Lan Thư Tài Thánh chỉ là tài tử nào đó.
Bạch Kim Ninh xoe tròn mắt ngây người nhìn Lý Thất Dạ, không biết hắn nói thật hay giả.
Bóc!
Lý Thất Dạ co tay búng mũi ngọc của Bạch Kim Ninh.
Bạch Kim Ninh hết hồn, vội thụt lùi bày ra tư thế công kích, uy phong quát:
– Ngươi làm gì!?
Lý Thất Dạ ung dung nhìn Bạch Kim Ninh:
– Không ai nói với nàng sao? Đôi mắt của nàng rất đẹp, linh động có thần.
Bạch Kim Ninh ngây người nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, nàng không biết là hắn thô thần kinh hay quá tự nhiên, hoặc vì lý do gì khác.
Bọn họ là người lạ vậy mà hắn búng mũi nàng, như thể hai người đã rất quen thuộc, thân thiết.
Bạch Kim Ninh nhìn Lý Thất Dạ ung dung thì bực mình, rõ ràng nàng bị sỗ sàng mà hắn làm bộ dáng không để trong lòng, một chuyện nhỏ bé:
– Ngươi có bệnh!
Lý Thất Dạ ung dung nhìn nàng:
– Nàng có thuốc?
Bạch Kim Ninh xẹp hơi, hung tợn lườm Lý Thất Dạ một cái, bản năng sờ bội kiếm của mình. Nếu hôm nay không phải ngày nàng làm nhiệm vụ thì Bạch Kim Ninh chắc chắn sẽ dạy cái tên sỗ sàng mình một bài học.
Lý Thất Dạ như không nhìn thấy động tác của Bạch Kim Ninh, vẫn ung dung.
Bạch Kim Ninh hít sâu dằn lửa giận xuống, lạnh lùng liếc Lý Thất Dạ:
– Ngươi có biết Lan Thư Tài Thánh là ai không? Đó là Thủy Tổ vô địch…
Bạch Kim Ninh chưa nói hết câu Lý Thất Dạ đã bình tĩnh nói:
– Biết, Thủy Tổ chứ gì. Không phải so về đao kiếm, không cần nàng đặc biệt nhắc nhở. Về văn tài thì ta bỏ xa hắn tám con phố, nếu hắn là tài thánh thì ta là tài tiên.