Lý Thất Dạ một bộ thô lỗ, vuốt ống tay áo nói ra:
– Bà nội nó, ngươi một cái biến thái cũng dám cùng ta đoạt nữ nhân! Ba
ngàn Đại Hiền Tinh Bích? Lão tử ra bốn ngàn, chỉ cần Trì cô nương ưa
thích, tiền lại nhiều ta cũng mua!
– Quá điên cuồng, tiểu tử này thật sự chính là gan to bằng trời, cũng dám chống đối truyền nhân Băng Vũ Cung như thế!
Gặp bộ dáng của Lý Thất Dạ, người mua ở đây cũng không khỏi nghị luận ầm ĩ.
Cũng có người mua nói ra:
– Cái gọi là nghé con không sợ cọp, tiểu tử này chỉ sợ là mới xuất đạo,
huyết khí phương cương, không biết trời cao đất rộng, mới dám khiêu
khích Băng Vũ Cung.
– Bốn ngàn, bốn ngàn, có giá cao hơn hay không.
Nghe được Lý Thất Dạ ra giá, người bán đấu giá lập tức hét lên:
– Bốn ngàn, bốn ngàn liền có thể chiếm được niềm vui của mỹ nhân, ôm mỹ nhân về, đây tuyệt đối là đáng giá!
Về phần Trì Tiểu Điệp làm nhân vật nữ chính cho trường phong ba này, mặt lập tức nóng lên, không nghĩ tới chuyện này là càng ngày càng không hợp thói thường.
– Chỉ bằng ngươi cũng xứng với thế muội, cũng không dùng nước tiểu soi mình một chút.
Lúc này, gặp một vô danh tiểu bối cũng chạy đến cùng mình đoạt nữ nhân,
trong nội tâm Tư Mã Long Vân lập tức nộ khí không nhỏ, lạnh lùng nói ra:
– Ta ra năm ngàn!
– Một vạn, ta ra một vạn.
Lúc này Băng Ngữ Hạ y nguyên tự tại, nàng nhìn Tư Mã Long Vân một cái, khoan thai nói ra:
– Ngươi dám ra hai vạn sao?
Bị Băng Ngữ Hạ gây hấn, Tư Mã Long Vân lập tức không có tính tình, trên
thực tế, hắn báo ra giá cả năm ngàn, đây chẳng qua là nhất thời đầu óc
phát sốt, bị ghen tỵ làm choáng váng đầu óc, năm ngàn Đại Hiền Tinh
Bích mua một chi thước gỗ như thế, đây quả thực là điên cuồng, hiện tại
Băng Ngữ Hạ vừa ra giá, hắn căn bản không dám theo cùng.
– Băng cô nương đã ưa thích chi thước gỗ này, tại hạ liền không đoạt chỗ người yêu thích.
Tư Mã Long Vân liền ôm quyền, phong độ nhẹ nhàng, cái này vừa là có
thang xuống, lại giữ vững phong độ, thật sự là được xưng tụng hoàn mỹ.
– Một vạn, một vạn Đại Hiền Tinh Bích!
Người bán đấu giá thừa cơ lập tức thét lớn tiếng nói ra:
– Còn có giá cao hơn không?
– Ngươi còn muốn ra giá sao?
Lúc này, Băng Ngữ Hạ nhìn lấy Lý Thất Dạ, đôi lông mày nhíu lại, cười
tủm tỉm nói ra. Nàng vốn là đại mỹ nữ, lại hết lần này tới lần khác mặc
nam trang, dạng khiêu khích này, có một hương vị khác.
– Móa, ngươi một nữ nhân cùng ta đoạt nữ nhân cái gì!
Lý Thất Dạ không khỏi mắng, tư thái thô lỗ nói ra:
– Lão tử là muốn thua tiền không thua trận! Hai vạn, ta theo!
Trên thực tế, trong lòng hắn đều muốn mắng cô nàng này dừng lại, đây quả thực là hỏng chuyện tốt của hắn, vốn là hắn có thể lấy giá thấp cầm
xuống thước gỗ này, bây giờ bị gọi giá trên trời!
– Quá điên cuồng!
Ở thời điểm này, người ở chỗ này cũng không khỏi vì đó líu lưỡi, tất cả người mua đều lắc đầu, thế này sao lại là đấu giá, cái này đã thành
một trận tranh giành tình nhân!
– Ngươi điên rồi!
Ngay cả Trì Tiểu Điệp cũng không vừa mắt, ba vạn Đại Hiền Tinh Bích mua
một chi thước gỗ dạng này, chuyện này cũng quá bất hợp lý đi.
Nhưng mà, bộ dáng này của Trì Tiểu Điệp rơi vào trong mắt người khác,
tựa hồ biến thành nàng là đau lòng tiền tài của ái lang, đặc biệt là Tư
Mã Long Vân, lúc này đơn giản liền là thần thái lạnh tới cực điểm, trong đôi mắt chớp động lên sát ý đáng sợ.
– Hai vạn, hai vạn Tinh Bích, còn có giá cao hơn sao?
Người bán đấu giá cũng không khỏi hưng phấn, hắn đương nhiên hi vọng trận tranh giành tình nhân này là càng diễn càng kịch liệt!
– Nha, còn rất có cá tính .
Băng Ngữ Hạ cười khanh khách mà nhìn xem Lý Thất Dạ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy tiếu dung, nàng khoan thai nói ra:
– Xem ra, ta phải báo giá ba vạn rồi?
Trong nội tâm Lý Thất Dạ lập tức khó chịu, hắn vốn là có thể lấy giá
thấp hơn rất nhiều mua được, bây giờ bị cô nàng này quấy, chuyện tốt của hắn cứ như vậy thất bại.
– Ngươi một cái cô nàng, ở chỗ này hung hăng càn quấy cái gì, nếu ngươi
là một nam tử, chạy đến tán gái, ta liền không trách ngươi, nhưng ngươi
một cái cô nàng, vậy mà cùng ta tranh giành nữ nhân! Ngươi đây không
phải ăn no rỗi việc sao? Một tiểu nữ nhi, đừng cả ngày giả nam nhân, về
Băng Vũ Cung của ngươi đi, đến Thái Vương Lĩnh, xem thật kỹ Tiệt Thiên
Bi, đây là sự tình một nữ hài tử nên làm!
Lý Thất Dạ động tác thô lỗ, tức giận mắng.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ vừa nói “Thái Vương Lĩnh Tiệt Thiên Bi”, tâm hồn
thiếu nữ của Băng Ngữ Hạ chấn động! Lập tức tú mục ngưng tụ, lạnh lùng
nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
– Tiểu tử này quá kiêu ngạo, vậy mà dám khiêu khích Băng Vũ Cung như thế.
Gặp Lý Thất Dạ nói với Băng Ngữ Hạ lời nói không khách khí như thế, người mua ở đây cũng không khỏi trở nên động dung.
Về phần Tư Mã Long Vân thì trong lòng nở nụ cười gằn, cái đồ không biết
trời cao đất rộng này, cũng dám khiêu khích Băng Vũ Cung như thế, đây là tự tìm đường chết.
Nhưng mà, tất cả mọi người cho rằng Băng Ngữ Hạ sẽ bão nổi, đột nhiên
cười một tiếng, mỹ lệ vô cùng, khuynh quốc khuynh thành, nhưng, lại hết
lần này tới lần khác là nam trang, có một loại xúc động để cho người ta
không nói được.
– Thôi được, ta là người có học thức, ngươi đã một lòng muốn mua vật ấy
nịnh nọt tâm hồn thiếu nữ của mỹ nhân, vậy liền để cho ngươi đi.
Băng Ngữ Hạ cười khanh khách nói.
Lý Thất Dạ lật bạch nhãn một chút, nếu không phải cô nàng này trộn lẫn,
hắn đã sớm lấy giá cả thấp hơn rất nhiều mua đến thước gỗ kia.
– Hai vạn, hai vạn cao nhất, còn có ra giá hay không.
Gặp Băng Ngữ Hạ không còn ra giá, người bán đấu giá thét nói.
– Đây quả thực là điên cuồng.
Những người mua khác đương nhiên sẽ không lấy dạng giá cả này mua xuống một chi thước gỗ, đây chỉ có tên điên mới có thể làm chuyện như vậy.
Cũng có một chút người mua hiếu kỳ, nói ra:
– Tiểu tử này lai lịch ra sao, hai vạn Đại Hiền Tinh Bích cũng không phải số lượng nhỏ.
Có thể lấy ra nhiều Tinh Bích như vậy, vậy tuyệt đối không phải tu sĩ phổ thông, khiến một vài đại nhân vật vì đó hiếu kỳ.
Cuối cùng, chi thước gỗ này bị Lý Thất Dạ chụp được, mà trận đấu giá này cũng đến đây là kết thúc, phần đông người mua đều nhao nhao tán đi, có
người mua không khỏi tiếc nuối nói:
– Đáng tiếc, cũng không có Dược Vương trong dự liệu!
Tư Mã Long Vân nổi giận trong bụng, nhưng mà, thời điểm hắn rời đi y
nguyên phong độ nhẹ nhàng, hướng Trì Tiểu Điệp cáo từ, hướng Trì Tiểu
Điệp mời nói ra:
– Không biết thế muội có nhàn rỗi tới Nộ Tiên thánh quốc ta làm khách hay không? Ta nguyện vì thế muội dẫn đường.
Trì Tiểu Điệp đối với Tư Mã Long Vân cũng không chào đón, Trì Tiểu Đao bề bộn hoà giải nói ra:
– Tư Mã huynh, ngày khác có rảnh chúng ta nhất định đi quý quốc làm khách.
Cuối cùng Tư Mã Long Vân rời đi, thời điểm rời đi, ánh mắt hắn lạnh
lùng nhìn Lý Thất Dạ thoáng cái, mà Lý Thất Dạ căn bản lười nhìn hắn.