Bị Lý Thất Dạ coi thường làm Đường Bôn khó chịu, gã la lên:
– Lớn lối quá! Ta ra hai ngàn vạn!
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Năm ngàn vạn.
Đường Bôn rất giàu, nghe Lý Thất Dạ kêu năm ngàn vạn thì gã tính tăng giá:
– Ta…!
Đường Bôn chưa kịp nói Lý Thất Dạ đã thản nhiên tăng tiếp:
– Một ức.
Mọi người xôn xao:
– Một ức!?
Quá điên cuồng!
Báo giá xong Lý Thất Dạ liếc Đường Bôn một cái, tùy tiện kêu một con số:
– Ba ức.
Nguyên phách mại hành xáo động, mọi người khó tin nhìn Lý Thất Dạ:
– Trời ạ!
Nhìn bộ dạng của Lý Thất Dạ, nhiều người trợn mắt há hốc mồm cảm thấy quá điên cuồng:
– Tiểu tử này điên rồi sao?
Há mồm đã kêu năm ngàn vạn đủ nghịch thiên rồi, tự tăng thêm một ức, người ta chưa kịp tăng giá hắn đã lên ba ức.
Nhiều người hú lên:
– Ôi mợ ơi, thiếu nữ Tạc Thạch tộc một trăm vạn mà đấu giá lên ba ức, bị điên à? Tên điên này từ đâu ra?
Thánh Sương Chân Đế ngồi trong lâu vũ bị kinh động, giương mắt nhìn. Thấy Lý Thất Dạ là nàng nhớ ngay, từ xa gật dầu chào hắn.
Cậu ấm Đường Bôn hóa đá, vì gã tăng giá mấy trăm vạn, có khi thêm ngàn vạn, nhưng như Lý Thất Dạ mở miệng đã kêu giá trăm ức, rồi tự thêm lên ba ức, chắc chắn gã không thể làm chuyện điên cuồng vậy được.
Những Chân Đế cao vị như Hoàng Tôn Chân Đế đều nhìn Lý Thất Dạ.
Đường Bôn kêu giá không làm dám Chân Đế này liếc nhìn, ai đều nhận thấy gã là con ông cháu cha, túi tiền căng phồng. Nhưng cách làm của Lý Thất Dạ đã không thể hình dung bằng từ con nhà giàu nữa, đúng là kẻ điên.
Thấy bộ dạng bình thường của Lý Thất Dạ, nhiều người nghi ngờ tài lực của hắn:
– Ba ức, ngươi có thể lấy ra nhiều long huyết chân thạch vậy sao?
Khi có người chất vấn, Kiêu Hoành Thương Hành khẳng định tài lực của Lý Thất Dạ:
– Tài lực của Lý công tử không thành vấn đề.
Kiêu Hoành Thương Hành khẳng định khiến mọi người xôn xao.
– Tiểu tử này có lai lịch gì?
Cái này không phải lên giá ảo mà dùng tiền thật.
Ba ức long huyết chân thạch, đối với một đại giáo là con số kếch xù, số tiền đó thốt ra từ miệng tiểu tử bình thường như Lý Thất Dạ khiến người thấy nghi ngờ.
Cường giả tu sĩ cười khổ nói:
– Bình thường chúng ta cũng gặp nhiều kẻ có tiền, không ngờ hôm nay mới được thấy người giàu thật sự.
So với tên điên Lý Thất Dạ thì bình thường họ gặp cái gọi là người có tiền chẳng đáng gì, mở miệng đã kêu ba ức, có ai có thể hơn hắn không? Hơn nữa tên điên này siêu có tiền.
Bạch Kim Ninh không phải lần đầu tiên thấy Lý Thất Dạ rộng rãi, lúc này nàng chỉ biết cười khổ.
Người trong phách mại hành đều nhìn Lý Thất Dạ, suy đoán lai lịch của kẻ điên này.
Con nhà giàu Đường Bôn tuy kiêu ngạo nhưng lúc này chỉ biết thán phục:
– Được rồi huynh đài, ta phục, phục sát đất, huynh thắng.
Chân Đế, Trường Tồn vừa mắt thiếu nữ cũng chỉ biết liếc nhau rồi buông tay.
Nếu là mấy ngàn vạn thì họ còn cố gắng mua về thiếu nữ Tạc Thạch tộc, nhưng giá trên trời ba ức, sợ là kêu giá nữa Lý Thất Dạ sẽ tiếp tục tăng giá, nên bọn họ cảm thấy cái giá đã vượt mức giá trị thật.
Nữ đấu giá sư cười quyến rũ với Lý Thất Dạ:
– Ba ức, thuộc về Lý công tử.
Nụ cười đa tình khuynh quốc khuynh thành hút hồn phách bao nhiêu thanh niên.
Kiêu Hoành Thương Hành rất hoan nghênh khách sộp như vậy, giá một trăm vạn mà kêu lên ba ức, hành động vĩ đại như thế rất hiếm thấy trong hội đấu giá Kiêu Hoành Thương Hành.
Trừ thiếu nữ Tạc Thạch tộc đêm đến bất ngờ trong giai đoạn đầu ra, những cuộc đấu giá khác chỉ bình thường, ít nhất đối với Chân Đế, Trường Tồn là như thế.
Sau khi kết thúc đại hội đấu giá nửa đoạn đầu, cậu ấm Đường Bôn được như ý muốn ngồi vào lầu các, gã ngồi ngang hàng với những Chân Đế cao vị như Hoàng Tôn Chân Đế, Phi Kiếm Thiên Kiêu.
Đây cũng xem như kỳ tích, ai đều nhìn ra đạo hạnh của Đường Bôn bình thường, về thân phận, địa vị hoàn toàn không thể ngồi ngang hàng với nhóm Hoàng Tôn Chân Đế.
Nhưng hội đấu giá Kiêu Hoành Thương Hành là nơi như thế, nó đặc biệt vậy đấy. Chỉ có hội đấu giá Kiêu Hoành Thương Hành mới cho cậu ấm như Đường Bôn có khả năng ngồi ngang hàng cùng nhóm Hoàng Tôn Chân Đế.
Đường Bôn ngồi trên vị trí này, cười lớn vỗ tay nói:
– Khá lắm, khá lắm, vị trí này rất tốt, bản thiếu gia vừa lòng, cho một trăm điểm.
Bộ dạng nhà giàu mới nổi khiến nhiều người cau mày. Trong lòng các cường giả tu sĩ thì Chân Đế, Trường Tồn cao vị là tồn tại cao cao tại thượng, cậu ấm Đường Bôn ngồi ngang hàng với họ rất là gai mắt.
Sau khi ngồi ngang hàng với Chân Đế, Trường Tồn, Đường Bôn vênh váo chào hỏi:
– Hoàng Tôn bệ hạ, danh tiếng như sấm bên tai.
Hoàng Tôn Chân Đế cười cười, nhẹ gật đầu chào.
Đường Bôn làm bộ dạng lão tử giàu dám cua bất cứ ai, trực tiếp hẹn Phi Kiếm Thiên Kiêu:
– Hi, ta ngưỡng mộ Phi Kiếm Thiên Kiêu lâu rồi, khi nào có thể hẹn nàng đi ăn tối?
Phi Kiếm Thiên Kiêu lạnh lùng liếc Đường Bôn, lười đáp lời.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng đi theo bên Minh Vương Phật thì rất khinh thường liếc Đường Bôn bằng khóe mắt, không thèm đáp lại gã chào hỏi.
Mặc dù Đường Bôn là con ông cháu cha siêu có tiền, nhưng ở trong mắt nhóm Phi Kiếm Thiên Kiêu, dù Đường Bôn giàu cỡ nào cũng chỉ là con kiến, bọn họ sẽ không nhìn gã lâu hơn. Người như Đường Bôn chỉ có thể ngồi ngang hàng với họ tại đây, khi ra khỏi phách mại hành thì gã vẫn là một con kiến, không có tư cách cùng ăn cùng ngồi với họ.
Đại Hắc Ngưu nhìn Đường Bôn đắc ý quên hình, cười gian:
– Tiểu tử này hơi thú vị.
Kết thúc nửa đoạn đầu hâm nóng rốt cuộc đến giai đoạn sau. Bắt đầu đấu giá đoạn sau, món báu vật đầu tiên được đưa lên.
Đó là một món bảo y, thêu mặt trong, bảo y phun ra nuốt vào hà khí tựa như áo tiên.
Nữ đấu giá sư giới thiệu cho các khách:
– Áo này lai lịch động trời, chắc mọi người biết rõ Huyền Hiêu.
Không phải tất cả đều biết Huyền Hiêu, nhiều cường giả tu sĩ thấy xa lạ với cái tên này:
– Huyền Hiêu là ai vậy?
Một vị Chân Thần đọ rành sách sử biết các vị Chân Đế trong Tam Tiên giới, đáp:
– Huyền Hiêu Chân Đế.
Nữ đấu giá sư chậm rãi nói:
– Đúng rồi, là Huyền Hiêu Chân Đế, nhưng đó là chuyện về sau. Lúc Huyền Hiêu vào Tiên Thống Giới chúng ta còn chưa thành đế, khi phi thăng vào Tiên Thống Giới còn chỉ là một tu sĩ nhỏ, không có tiếng tăm gì, từ hạ giới phi thăng lên.
Nghe tin tức này nhiều người trẻ tuổi không tin được:
– Không thể nào!