Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Đúng vậy, ta có tiền là giỏi, nàng không phục cứ ra giá cao hơn.
Ngày thường Phi Kiếm Thiên Kiêu có thể bình tĩnh chút, nhưng lúc này nàng không cách nào bình tĩnh được. Lý Thất Dạ nói như đổ dầu vào lửa, nàng là thiên chi kiêu nữ, uy danh hiển hách, tuyệt thế vô song, được yêu chiều đủ điều. Hôm nay nàng bị một tiểu tử vô danh dùng một ức nồng mùi tiền tát mặt. Phi Kiếm Thiên Kiêu không chịu nổi cảnh này, lòng bùng nổ núi lửa, nếu không phải đang trong phách mại hành Kiêu Hoành Thương Hành là nàng đã làm thịt tên khốn này rồi.
Trên trời cao vọng xuống thanh âm đầy sức hấp dẫn, êm tai mà vô cùng uy nghiêm:
– Một ức một ngàn vạn.
Nghe thanh âm đó mọi người lòng rung động, ngước đầu nhìn lên trời:
– Khê Hoàng!
Người báo giá là Khê Hoàng, thê tử của Kim Quang Thượng Sư.
Nhiều người lòng chấn động, hét to một tiếng:
– Khê Hoàng ra giá!
Người bên cạnh vội nhắc nhở:
– Suỵt, đừng lên tiếng!
Khê Hoàng ra giá, không khí yên tĩnh lại, vì thân phận của nàng khác với mọi người, tuyệt thế vô song.
Thê tử của Kim Quang Thượng Sư, chỉ bằng vào thân phận này đủ khiến mọi người nghiêm nghị rồi.
Nghe Khê Hoàng báo giá, Phi Kiếm Thiên Kiêu mừng rỡ trông thấy hy vọng.
Tất cả người mua rung động, kính sợ, vì thê tử của Kim Quang Thượng Sư báo giá còn ai dám kêu giá nữa?
Khê Hoàng lên tiếng báo giá, nguyên phòng đấu giá yên tĩnh, nhiều người nín thở không dám lớn tiếng nói chuyện.
Đám người nhìn Lý Thất Dạ, muốn biết hắn sẽ có hành động thế nào.
Dù sao cạnh tranh đấu giá với hắn là thê tử của Kim Quang Thượng Sư, thê tử Thủy Tổ vô địch, thân phận, địa vị vô song trác việt biết bao.
Nhiều người cho rằng nếu biết điều thì nên từ bỏ đấu giá, không cần phải chống lại Khê Hoàng, không cần kết thù kết oán với Thủy Tổ vô địch.
Ai đều biết nếu lúc này Lý Thất Dạ từ bỏ đấu giá, chịu hèn nhận thua là nể mặt Khê Hoàng, làm thân với nàng cũng như Kim Quang Thượng Sư. Thuận tay đưa nhân tình kiểu này rất đẹp.
Nếu vào phút then chốt này từ bỏ đấu giá sẽ không bị người cười nhạo, vì được làm đối thủ với thê tử của Thủy Tổ là một loại vinh hạnh, có bỏ cuộc cũng không có gì ghê gớm.
Một số đại nhân vật tốt bụng nhắc nhở Lý Thất Dạ:
– Không cần phải dây dưa tiếp làm gì.
Ai đều nhìn ra tên điên Lý Thất Dạ không thiếu tiền, tức là hắn không thiếu báu vật, hắn đấu giá kiếm Thủy Tổ chẳng qua là chống đối Phi Kiếm Thiên Kiêu. Bây giờ Khê Hoàng ra tay, đã tới lúc hắn nên bỏ cuộc, sóng gió bình ổn, bán một nhân tình.
Vì vậy đại nhân vật tốt bụng nhỏ giọng nhắc nhở Lý Thất Dạ.
Mọi người nín thở, muốn biết tên điên Lý Thập Ức làm ra lựa chọn thế nào.
Nữ đấu giá sư cười quyến rũ, mắt đưa làn thu ba nhìn Lý Thất Dạ:
– Khê Hoàng bệ hạ ra một ức một ngàn vạn. Lý công tử, mặt sau còn có thứ tốt hơn, mong Lý công tử lại ra tay.
Mắt nữ đấu giá sư ướt nước long lanh hút hồn người, giọng nói dịu dàng quyến rũ làm người mềm xương.
Câu cuối nữ đấu giá sư không nói chơi, ẩn chứa sâu sắc, lời ngầm là hy vọng Lý Thất Dạ từ bỏ đấu giá.
Đứng ở góc độ của phách mại hành thì khách bỏ tiền là họ được lợi, nhưng khách sộp ném mười ức cỡ như Lý Thất Dạ thì nữ đấu giá sư cảm thấy hắn không cần kết thù với Khê Hoàng làm gì. Nàng nói câu đó vì tốt cho hắn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có thứ tốt đương nhiên ta sẽ ra tay.
Lý Thất Dạ tùy tay túm một đống tiền cược:
– Tiểu cô nương thanh âm dễ nghe, người cũng ngoan, ta thích, cầm lấy mua đường ăn.
Rào rào rào rào rào!
Một đống tiền cược trút xuống sắp chôn nữ đấu giá sư.
Nhìn đống tiền cược chôn đấu giá sư, đám người trợn mắt há hốc mồm giật mình kêu lên:
– Mợ ơi, đống này cỡ mấy ngàn vạn!
Tiền cược này thông dụng trong Kiêu Hoành Thương Hành, mà Kiêu Hoành Thương Hành thì xuyên suốt Tam Tiên giới, nghĩa là loại tiền cược này cũng là tiền.
Có người tính sơ đống tiền cược đó đáng giá mấy ngàn vạn.
Tùy tay thưởng cho nữ đấu giá sư mấy ngàn vạn, khiến những người có mặt ngơ ngẩn nhìn. Có phá sản, giàu đến mấy cũng không ai sánh bằng Lý Thất Dạ. Chân Đế giàu nhất, mạnh nhất nơi này cũng không rộng rãi đến vậy.
Nữ đấu giá sư hóa đá, nàng làm trong phách mại hành thêm mười năm, không, mấy chục năm cũng không kiếm được thu nhập kếch xù như vậy. Lý Thất Dạ tùy tay thưởng tiền mua kẹo đã là mấy ngàn vạn, làm nữ đấu giá sư hết hồn.
Nữ đấu giá sư lấy lại tinh thần, thướt tha cúi đầu nhưng hơi chật vật:
– Đa tạ công tử gia ban thưởng.
Lý Thất Dạ nhàn nhã ung dung, thoải mái phun ra con số:
– Mười ức.
Mọi người xôn xao:
– Mười ức!
Người trong phòng đấu giá nhìn Lý Thất Dạ:
– Mợ ơi, lại là mười ức, lần thứ hai rồi! Điên thật, dùng tiền có thể đập chết người!
Lý Thất Dạ không từ bỏ cạnh tranh đấu giá, mở miệng lên đến mười ức, đánh lại gía Khê Hoàng báo ra.
Có người hét to:
– Đệt, điên sao? Đó không phải chân thạch bình thường mà là chân thạch Thủy Tổ!
Bao người ngây như phỗng.
Có người sững sờ thì thào:
– Mười ức chân thạch Thủy Tổ, điên quá!
Mọi người cảm thấy điên cuồng, mười ức mua kiếm Thủy Tổ, họ cảm thấy không đáng giá, vì chân thạch Thủy Tổ rất hiếm hoi. Lý Thất Dạ tùy tay ném ra mười ức là hành động điên cuồng biết bao.
Mười ức chân thạch Thủy Tổ, dù là đẳng cấp Vạn Thống thì nhìn khắp Tiên Thống Giới hiếm đạo thống nào trả nổi. Dù có trả nổi cũng cực kỳ khó khăn, đối với họ đó là con số cực kỳ khổng lồ.
Trừ Thủy Tổ ra người khác muốn lấy ra con số khổng lồ như vậy là vô cùng khó khăn.
Nghe Lý Thất Dạ báo giá đó, tay cầm búa của nữ đấu giá sư run run suýt vuột tay:
– Mười ức!
Nữ đấu giá sư đã thấy rất nhiều giao dịch số tiền lớn, nhưng ném ra mười ức làm nàng cực kỳ rung động.
Nữ đấu giá sư cầm búa bằng cả hai tay, hồi hộp không cầm chắc được:
– Mười ức lần thứ nhất!
Số tiền lớn như thế làm hai chân nữ đấu giá sư run cầm cập, nàng quá rung động.
Cuối cùng nữ đấu giá sư gõ búa quyết định:
-… Mười ức lần thứ ba!
Cuộc giao dịch này đã quyết định xong, kiếm Thủy Tổ thuộc về Lý Thất Dạ.
Nguyên phòng đấu giá yên tĩnh, mọi người nín thở. Nữ đấu giá sư thấy rộng biết nhiều khi buông búa xuống hai tay còn run run, nàng chưa thể tỉnh táo từ cuộc rung động.
Trông thấy thanh kiếm rơi vào tay Lý Thất Dạ, biểu tình của Phi Kiếm Thiên Kiêu khó xem, nàng run rẩy. Không phải Phi Kiếm Thiên Kiêu run vì Lý Thất Dạ bỏ ra số tiền lớn, nàng run vì giận.