Trì Tiểu Đao bái ba cái, tâm hỉ vô cùng, vẻ lo lắng trong nội tâm quét sạch sành sanh. Mặc dù hắn là một người cởi mở, nhưng mà, đạo hạnh của hắn bị kẹt tại Dục Thần cảnh
giới, nửa bước khó đi, coi như là hắn lại vui tươi, trong nội tâm cũng
không chịu nổi, nhưng mà hôm nay cơn ác mộng này rốt cục giải quyết, đối với hắn mà nói, là dương quang phổ chiếu, vô cùng dễ dàng.
Trì Tiểu Điệp đứng một bên yên lặng im lặng, trước đó, nàng cho rằng Lý
Thất Dạ là lừa đảo, thời điểm Lý Thất Dạ mở lời nói cải mệnh, càng cho rằng Lý Thất Dạ là khẩu xuất cuồng ngôn, không biết trời cao đất rộng.
Nhưng mà, sự tình ở trong mắt nàng thậm chí rất nhiều người xem ra không có khả năng thực hiện, ở trong tay Lý Thất Dạ thi triển ra, đó là phong khinh vân đạm, không có ý nghĩa, thế gian hết thảy đến trong tay của
hắn, tựa hồ chính là dễ dàng như vậy, căn bản không có độ khó gì.
Sau khi thành công cải mệnh cho Trì Tiểu Đao, lập tức đưa tới cao tầng
Sư Hống môn chấn động, trưởng lão Sư Hống môn đều cảm thấy bất khả tư
nghị, nhưng mà, sau khi kiểm tra tình huống của Trì Tiểu Đao, thật là
cải mệnh thành công, cái này lập tức chấn động trưởng lão Sư Hống môn.
Biết được chuyện này, trưởng lão tu luyện dược đạo của Sư Hống môn đều
lập tức xuất quan, không ngại học hỏi kẻ dưới, mặt dạn mày dày đến đây
hướng Lý Thất Dạ thỉnh giáo sự tình cải mệnh.
– Tiểu thuật mà thôi.
Đối với trưởng lão Sư Hống môn thỉnh giáo, Lý Thất Dạ chỉ là phong khinh vân đạm một câu đuổi đi.
Tiểu thuật mà thôi, nghe được một câu phong khinh vân đạm như vậy,
trưởng lão Sư Hống môn lập tức cười khổ, thật lâu im lặng, đây chính là
cải mệnh a, bao nhiêu dược sư cố gắng cả đời, cũng không thể dính đến
dạng lĩnh vực này! Chỉ có truyền kỳ dược sư mới có thể làm đến chuyện
như vậy.
Mặc dù lời này nghe hung hăng càn quấy vô cùng, nhưng mà, trưởng lão
Sư Hống môn cũng không thể không thừa nhận Lý Thất Dạ có dạng tư cách
này, niên kỷ nho nhỏ như thế, liền có thể cải mệnh, đây là tiền đồ vô
lượng, tương lai tuyệt đối là có thể trở thành Dược Đế!
Lý Thất Dạ không nguyện ý chỉ điểm cải mệnh chi thuật, trưởng lão Sư
Hống môn cũng không dám nói cái gì, bí thuật như vậy bất luận là một
dược sư nào, bất kỳ một môn phái nào, cũng sẽ không truyền cho ngoại
nhân .
Nhưng mà, trưởng lão Sư Hống môn còn là mặt dạn mày dày, hướng Lý Thất
Dạ thỉnh giáo dược đạo tu hành. Phải biết, trưởng lão Sư Hống môn cũng
coi là đại nhân vật, hắn ở trên dược đạo cũng có tạo nghệ rất cao, nhưng mà, ở trước mặt Lý Thất Dạ, hắn tựa như một học đồ thành kính, trăm vạn thành ý hướng Lý Thất Dạ thỉnh giáo, tới cửa một lần lại một lần.
– Được rồi, xem ở phân thượng tổ tiên của các ngươi, ta chỉ điểm ngươi một chút.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ đồng ý chỉ điểm trưởng lão này dược đạo tu hành.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, hắn cũng không có hứng thú đem dược đạo
truyền cho ngoại nhân, có điều, vị trưởng lão này đích thật là thành tâm mười phần, Lý Thất Dạ nể tình tổ tiên Sư Hống môn bọn hắn từng trung
thành tuyệt đối với hắn, đặc biệt phá lệ chỉ điểm hắn một lần.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế, vị trưởng lão này hạ bái, hưng phấn vô cùng, coi như là làm học đồ cho Lý Thất Dạ hắn cũng nguyện ý.
Thời điểm Lý Thất Dạ chỉ điểm hắn tu hành dược đạo, cái này lập tức
rung động vị trưởng lão kia. Lý Thất Dạ chỉ điểm, lập tức để hắn hiểu
ra, nan đề trước kia không hiểu lúc này đều giải quyết dễ dàng.
Càng làm cho hắn chấn động chính là, Lý Thất Dạ nói liên tục, truyền thụ dược đạo chi pháp, mang hắn vào cung điện chân chính, ở thời điểm
này, vị dược sư kia mới chính thức minh bạch, cái gì mới gọi là dược
đạo, trước kia, học chẳng qua là tiểu đạo mà thôi.
Lý Thất Dạ ở Sư Hống môn dừng lại một đoạn thời gian ngắn, trong khoảng
thời gian này, ngoại trừ chỉ điểm cho vị trưởng lão kia tu hành dược đạo ra, những lúc khác hắn không phải tu luyện chính là đang suy nghĩ Quỷ
Nguyên Tổ Thược.
Theo hắn xâm nhập cân nhắc, hắn bắt đầu có manh mối, biết một ít bí mật
của Quỷ Nguyên Tổ Thược, nắm giữ một ít huyền ảo của Quỷ Nguyên Tổ
Thược.
Mà ở thời điểm Lý Thất Dạ dừng lại trong Sư Hống môn, Sư Hống môn đem
hắn tôn sùng như khách quý, nếu không phải Lý Thất Dạ đã có sư thừa
môn phái, Sư Hống môn chỉ sợ là hận không thể đem Lý Thất Dạ chiêu nhập
môn tường, thậm chí hưởng thụ đãi ngộ trưởng lão cũng có thể.
– Lý huynh, hai ngày nữa trong Hoàng thành có một trận truyền đạo thịnh yến, chúng ta đi một chút như thế nào?
Một ngày này, Trì Tiểu Đao mất tích vài ngày chạy vào, không thể che hết hưng phấn nói với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Trì Tiểu Đao hưng phấn, liền đánh giá hắn nói ra:
– Nhìn ngươi hưng phấn như vậy, ngươi sẽ không phải là phát xuân chứ?
Giảng kinh truyền đạo mà thôi, lời lẽ tầm thường, cần hưng phấn như thế
sao?
– Cái này…
Bị Lý Thất Dạ một cái xem thấu, Trì Tiểu Đao hết sức khó xử, cười khan.
– Là Bảo Vân công chúa muốn tới.
Vừa lúc đó, cửa ra vào bay tới một câu, lúc này Trì Tiểu Điệp cũng đứng ở cửa ra vào, nàng nhìn thấy đệ đệ của mình, nói ra.
Trì Tiểu Đao lập tức cười khan một tiếng, che giấu đi nói ra:
– Lần này sẽ đến rất nhiều người, có thể nói tuấn kiệt anh hào, thế hệ trẻ tuổi thiên tài của Đông Bách Thành đều sẽ tới.
– Nhưng, Bảo Vân công chúa nhất định sẽ tới, đúng không.
Trì Tiểu Điệp nhìn lấy hắn, cuối cùng nói ra:
– Đã thích nàng, vì cái gì không nói với nàng? Đã thích nàng, ngươi cũng đừng đi quản sự tình Hổ Khiếu tông, lớn mật đi cùng nàng thổ lộ, theo
đuổi nàng!
Trì Tiểu Đao thần thái đại biến nói ra:
– Tỷ, ngươi cũng đừng để ý đến, chính ngươi còn không phải không làm chủ được sao, ngươi rõ ràng là không thích Tư Mã Long Vân, Nộ Tiên thánh
quốc tới cửa cầu hôn, vì cái gì ngươi lại không cùng phụ hoàng phản đối
đây?
Nói chuyện đến lúc này, Trì Tiểu Điệp lập tức biến sắc, tùy theo không nói lời nào, xoay người rời đi.
Nhìn lấy bóng lưng Trì Tiểu Điệp đi xa, Trì Tiểu Đao nhẹ nhàng thở dài
một tiếng, lắc đầu, hắn cũng muốn giúp tỷ tỷ hắn, nhưng mà, tỷ tỷ của
hắn vẫn không cùng phụ hoàng nói việc này, hắn muốn giúp cũng không giúp được.
– Bảo Vân công chúa là chuyện thế nào?
Sau khi Trì Tiểu Điệp đi, Lý Thất Dạ cười cười, nhìn lấy Trì Tiểu Đao nói ra.
Trì Tiểu Đao cười khan thoáng cái, lộ ra xấu hổ, nhưng mà hắn vẫn là nói ra:
– Nàng là công chúa của Bảo Vân thế gia, ta ở ba năm trước trong một lần thịnh hội quen biết nàng .
– Ngươi thích nàng?
Lý Thất Dạ nhìn thần thái của hắn, liền không khỏi phì cười, nói ra.
Trì Tiểu Đao không khỏi cười khan, hết sức khó xử nói:
– Cái này…
Hắn do dự một chút, nói ra:
– Cái này nên nói như thế nào đây, ta, ta là thích nàng, nhưng, nhưng không biết nàng có thích ta hay không.
– Ưa thích liền theo đuổi, sợ cái gì.
Lý Thất Dạ cười nói ra:
– Ngươi lại không kém, chẳng lẽ ngươi cảm giác mình không xứng với nàng?