Thiên thạch như vậy đụng tới, Thánh Sương Chân Đế thập nhị cung dư sức tự bảo vệ mình, nhưng kêu nàng bảo vệ nguyên đạo thống thì khó khăn. Dù sao thiên thạch này quá lớn, xung lực quá khủng bố.
Thánh Sương Chân Đế lo lắng hỏi:
– Không lẽ thiên thạch là khởi đầu tai nạn? Hoặc nó là ngọn nguồn của tai nạn?
Thái Doãn Hỉ giữ cảnh giác với thiên thạch bay vào Thiên Khư, nay xem ra lão lo là đúng.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Nếu nói đây là khởi đầu tai nạn thì còn có lý, nguồn gốc tai họa thì… nguồn gốc thật sự là lòng người.
Con ngươi Thánh Sương Chân Đế co rút:
– Lòng người.
Lý Thất Dạ cười nhìn Thánh Sương Chân Đế:
– Làm Chân Đế thập nhị cung, nàng cảm thấy đạo tâm thế nào?
Thánh Sương Chân Đế từ tốn nói:
– Đạo tâm ổn thì đạo căn mới vững, một ý niệm khác biệt có thể tẩu hỏa nhập ma. Lúc trước ta xông quan Chân Đế thì bình cảnh khó phá, rất là dày vò, từng có một lần bỏ cuộc. Trong cảnh khó lòng táo bạo nóng nảy, sau này được trưởng bối chỉ điểm, tâm định thần kiên mới thản nhiên như không, trải qua đau khổ hết thảy nước chảy thành sông, bước lên đỉnh đế vị.
Thánh Sương Chân Đế không che giấu gì, nàng kể lại kinh nghiệm của mình cho Lý Thất Dạ nghe.
Đối với Thánh Sương Chân Đế thì đợt đó cho nàng thu hoạch phong phú, không chỉ khiến nàng trở thành Chân Đế, còn cho nàng lĩnh ngộ sâu sắc hơn về đạo tâm.
Trước kia làm thiên kiêu, Thánh Sương Chân Đế mấy lần nghe trưởng bối nhắc tới đạo tâm nhưng nàng không để bụng. Vì lúc ấy nàng tâm cao khí ngạo, nàng xuất thân từ Bắc Viện vốn cao quý, lại có thiên phú tuyệt thế vô song, từ khi bắt đầu tu luyện mọi thứ đều là nước chảy thành sông. Đối với nàng tuổi trẻ thì tất cả thật dễ dàng.
Thời niên thiếu nàng tự nhận mình về tu đạo thì thiên phú tuyệt thế vô song mới là căn bản.
Nhưng lúc trùng kích đế vị cho nàng cảm nhận khắc sâu, trong cảnh khó yên ổn tinh thần, xua tan tâm ma, căn bản nhất là dựa vào đạo tâm. Không có đạo tâm, đi đến bước này là một bước thiên đường, một bước địa ngục, như đi trên vách vực, đạo tâm hơi không vững là sẽ khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma, thậm chí thân chết đạo tiêu.
Trong cảnh khó khăn này thiên phú ghê gớm đến đâu cũng vô ích.
Nên lúc đó cho Thánh Sương Chân Đế sâu sắc hiểu rằng nếu chỉ đơn giản trở thành một cao thủ thì có đủ thiên phú hoặc đầy đủ tài nguyên là được. Nhưng nếu ngươi muốn đi xa hơn, muốn trở thành Chân Đế, thậm chí thành Thủy Tổ thì phải có đạo tâm kiên định, đi càng xa, càng leo lên cao thì đạo tâm phải càng cứng rắn, nếu không mọi cố gắng sẽ có ngày như trăng trong nước, hoa trong gương.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Đây đúng là lĩnh ngộ không tệ, nếu nàng trở thành Thủy Tổ, muốn đi cao hơn nữa thì cần đạo tâm càng kiên định hơn. Khi đó không chỉ là một niệm tẩu hoả nhập ma, hay một niệm thân chết đạo tiêu.
Thánh Sương Chân Đế nổi lên tò mò, nàng khiêm tốn hỏi Lý Thất Dạ:
– Một niệm thì sẽ thế nào?
Lý Thất Dạ liếc nàng, từ tốn nói:
– Một niệm vạn cổ khô.
Thánh Sương Chân Đế chấn động:
– Một niệm vạn cổ khô!
Thánh Sương Chân Đế chưa nghĩ sâu xa hơn, nhưng trong khoảnh khắc nàng lờ mờ chạm tới cái gì.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Tất nhiên nàng chưa đến độ cao đó, khi nàng vươn tới độ cao đó thì nàng sẽ phải suy nghĩ, hoặc đối mặt vấn đề như vậy. Khi đó một ý niệm quyết định rất nhiều thứ, không chỉ có vận mệnh của nàng còn có cả thế giới, nguyên Tam Tiên giới.
Trong lòng Thánh Sương Chân Đế lờ mờ có đáp án nhưng nàng vẫn hỏi:
– Cụ thể ra sao?
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Có lẽ bây giờ nàng chưa phát hiện, nhưng nếu có ngày nàng đứng ở độ cao đó sẽ nhận ra thế giới thật hấp dẫn, khiến người thèm nhỏ dãi. Nàng cần có đạo tâm cực kỳ kiên định, không thì dù sâu trong thế giới không có hắc ám nhưng nàng sẽ hóa thành hắc ám. Là đưa mặt hướng quang minh hay hắc ám chỉ trong một ý niệm của nàng, nó không liên quan đến nàng có bao nhiêu thiên phú, trước kia mạnh mẽ cỡ nào, từng sáng lập bao nhiêu kỳ tích. Trong khoảnh khắc đó có thể thật sự quyết định mọi thứ chỉ có đạo tâm của nàng, có thể giữ vững hay không, có đủ kiên định không.
Thánh Sương Chân Đế thì thào:
– Một ý niệm đối mặt quang minh hay hắc ám.
Một lát sau Thánh Sương Chân Đế nói với Lý Thất Dạ:
– Lý đạo huynh hãy yên tâm, tiểu muội thuở nhỏ hướng về quang minh, từ nhỏ tu luyện đại đạo quang minh, quang minh không tạp chất xua tan hắc ám, không sợ hãi mọi dụ dỗ!
Không phải Thánh Sương Chân Đế tự biên tự diễn, nàng đúng là như vậy. Thánh Sương Chân Đế xuất thân từ Quang Minh Thánh Viện, vừa sinh ra đã tẩm trong quang minh, có thể chất quang minh thần thánh. Hơn nữa Thánh Sương Chân Đế từ nhỏ tu đạo là đại đạo quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân, thánh khiết không tạp chất, quang minh phổ chiếu. Cộng với sau khi trở thành Chân Đế thì đạo tâm của nàng càng kiên định hơn.
Khi nàng đối mặt hắc ám thì hắc ám sẽ bị xua tan, bị tịnh hóa, hắc ám không thể dụ dỗ nàng.
Lý Thất Dạ nhìn Thánh Sương Chân Đế, lắc đầu nói:
– Sai, sai mười mươi. Như ta đã nói, khi nàng đi đến bước đó thì thiên phú, sự cường đại, tu luyện, xuất thân trước kia của nàng đều không quan trọng. Khoảnh khắc này quyết định ý niệm của nàng là đạo tâm! Đừng quên cuối quang minh là hắc ám, nếu nàng đi tới cực hạn quang minh sẽ đối mặt hắc ám, khi đó không phải hắc ám dụ dỗ nàng mà là chính nàng có thể hóa thành hắc ám, không có hắc ám thì đâu ra quang minh? Không có quang minh thì hắc ám từ đâu đến? Hai thứ song song với nhau.
Lý Thất Dạ nói leng keng dõng dạc làm lòng Thánh Sương Chân Đế rúng động.
Thánh Sương Chân Đế lấy lại tinh thần, hít sâu, nói:
– Nếu là thế thì xin đạo huynh chỉ rõ hơn.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ta không giúp được, nàng chỉ có thể tự dựa vào mình. Đi tới bước đường này không ai giúp được ai, cuối cùng phải dựa vào bản thân. Ta chỉ nói đơn giản, ví dụ trường sinh, trước quang minh không có chỗ để đi, đối mặt hắc ám thì nàng còn có hy vọng, vậy nàng sẽ lựa chọn ra sao?
Bị Lý Thất Dạ hỏi, Thánh Sương Chân Đế giật mình:
– Cái này…
Một lát sau Thánh Sương Chân Đế cười khổ nói:
– Không giấu gì đạo huynh, ta còn chưa đến cảnh giới như vậy, không dám trái lương tâm trả lời đạo huynh. Nếu nói theo tình huống hiện tại của ta thì ta nhất định sẽ trả lời rằng kiên trì đạo của ta.