Cùng lúc đó, có người trong thần miếu phát hiện bên ngoài yên ả, hét to một tiếng:
– Gió yêu ngừng, cát đen biến mất rồi!
Nhiều người chạy ra xem:
– Đúng rồi, gió yêu ngừng thổi, cát đen biến mất thật sự.
Bên ngoài đã không sao, gió yêu, cát đen cực kỳ đáng sợ đều biến mất.
Đại nhân vật kinh nghiêm phong phú bước ra khỏi thần miếu, lấy làm lạ lẩm bẩm:
– Kỳ lạ, sao lần này ngắn ngủi vậy. Lần trước gió yêu thổi hơn nửa ngày, cát đen bao trùm cả thế giới.
Thấy gió yêu ngừng, cường giả không muốn ở lại đây nữa, đi tới nơi sâu hơn:
– Đi thôi, nghe nói bên trong có đồ tốt, có người phát hiện đảo đơn độc trong biển lửa.
Thánh Sương Chân Đế, Đại Hắc Ngưu còn ở trong thần miếu, họ liếc nhau. Mạnh như họ còn ấn tượng sâu sắc với lực lượng trấn áp vừa rồi.
Với cường giả tu sĩ khác chỉ như giấc mơ, cảm giác đó đến nhanh đi cũng mau, không để lại dấu ấn gì vì họ chưa đến trình độ đó, không thể chạm tới lĩnh vực thời gian.
Đại Hắc Ngưu, Thánh Sương Chân Đế thì khác, lực lượng trấn áp vạn cổ đó để lại ấn tượng không thể xóa nhòa với họ. Đại Hắc Ngưu, Thánh Sương Chân Đế biết lực lượng kia đến từ đâu. Họ hiểu tại sao gió yêu, cát đen biến mất sớm hơn mọi khi, tất cả là vì: Lý Thất Dạ.
Đại Hắc Ngưu, Thánh Sương Chân Đế ra khỏi thần miếu thì thấy Lý Thất Dạ đã đứng bên ngoài. Lý Thất Dạ đứng chắp tay sau lưng, đưa lưng về phía mọi người, thần thái bình thản như không có xảy ra chuyện gì.
Nhóm Đại Hắc Ngưu tới gần quan sát kỹ nhưng không nhìn ra manh mối gì, Lý Thất Dạ không giống như đại chiến một trận hoặc ra tay trấn áp vạn cổ.
Nếu cảm giác vừa rồi không quá mãnh liệt in dấu sâu trong họ thì họ sẽ như cường giả tu sĩ khác, cho rằng đây chỉ là một thoáng mơ về.
Thánh Sương Chân Đế hỏi Lý Thất Dạ:
– Mới rồi gió yêu, cát đen là cái gì? Dường như không có thứ gì ngăn được nó.
Thánh Sương Chân Đế đã đối kháng với gió yêu, cát đen, trong thời gian ngắn nàng bằng vào thực lực có thể ngăn cản được, thậm chí tịnh hóa nhiều cát đen.
Nhưng gió yêu, cát đen vô cùng tận, thời gian lâu dù lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế mạnh đến đâu cũng không chịu nổi, cuối cùng nàng sẽ như cường giả khác bị cắn còn khúc xương trắng.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Lòng tham, chỉ là một lũ lòng tham, ham ăn.
Lòng Thánh Sương Chân Đế rung động, rợn tóc gáy:
– Chỉ là một lũ lòng tham?
Đơn giản là một lũ lòng tham đã khủng bố như thế, nếu là căn nguyên của nó thì khủng bố cỡ nào?
Lý Thất Dạ liếc sơ liền biết Thánh Sương Chân Đế đang nghĩ gì:
– Mạnh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Lâu thật lâu trước kia một lũ lòng tham này chỉ là nó tùy ý đánh rơi, nếu không một lũ lòng tham sẽ mạnh hơn nữa.
Thánh Sương Chân Đế hút ngụm khí lạnh. Như Lý Thất Dạ nói, căn nguyên trong đó mạnh hơn nàng tưởng tượng, có lẽ bọn họ không thể tưởng tượng sự cường đại kia.
Đối với người đời thì mạnh nhất là Thủy Tổ, nhưng Thánh Sương Chân Đế biết không đơn giản như vậy. Ví dụ trên Thủy Tổ có tồn tại mạnh hơn nữa: Tam Tiên.
Đại Hắc Ngưu cười hỏi:
– Đại thánh nhân đã thấy nó chưa?
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
– Chỉ nhìn thoáng qua, cẩn thận hơn trong dự đoán, đúng là tồn tại khiến người đau đầu, nếu không thì tại sao mãi không tìm được nó?
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Tổ cha nó, biết ngay mà. Cục đá mốc kia sẽ không bỗng dưng lao ra khỏi Bất Độ Hải, thuyền viễn chinh sẽ không từ Bất Độ Hải quay về mà không có mục đích. Đây là cuộc so đấu lâu dài.
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu rồi đưa mắt nhìn phía xa, lạnh nhạt nói:
– Tam Tiên giới cũng may mắn.
Đại Hắc Ngưu hùa theo:
– Tương lai càng may mắn nữa. Có đại thánh nhân ở thì Tam Tiên giới sẽ luôn may mắn, ta tin nó không tốn được. Miễn đại thánh nhân muốn tiêu diệt thì nó có trốn đi đâu cũng vô dụng.
Lý Thất Dạ lườm Đại Hắc Ngưu, cười lắc đầu nói:
– Đừng vội vuốt mông ngựa, ta không dám giành công lao đó, đây đều là cố gắng của tiên hiền Tam Tiên giới các ngươi. Tuy họa có khởi đầu nhưng tiên hiền Tam Tiên giới luôn cố gáng, trả giá rất nhiều cho thế giới này.
Đại Hắc Ngưu mặt dày tiếp tục nịnh hót:
– Đại thánh nhân cũng trả giá nhiều, tương lai đại thánh nhân mà ra tay một cái là một trận chiến định Càn Khôn, trả lại thái bình vạn cổ cho Tam Tiên giới. Công tích này là duy nhất vạn cổ, đệ nhất tuyên cổ, trên đời còn ai so sánh với đại thánh nhân?
Đại Hắc Ngưu tràng giang đại hải nịnh không lặp từ, mặt dày vượt qua tưởng tượng của người khác.
Liễu Yến Bạch nghe sư phụ của mình vuốt mông ngựa không sợ thụt lưỡi, nàng nổi da gà nói:
– Sư phụ nịnh hơi rõ ràng.
Đại Hắc Ngưu xụ mặt xuống, hiếm khi nghiêm túc dạy Liễu Yến Bạch:
– Cái này không phải vuốt mông ngựa! Nha đầu này ếch ngồi đáy giếng, vi sư nói toàn là lời thật, sau này ngươi sẽ hiểu.
Liễu Yến Bạch ngây ra, lần đầu tiên nàng thấy Đại Hắc Ngưu nghiêm túc như vậy, bình thường nó cà lơ phất phơ.
Lý Thất Dạ cười, nhẹ lắc đầu nói:
– Sư phụ của ngươi cũng vất vả tốn công.
Mặc dù Đại Hắc Ngưu nói một tràng tâng bốc Lý Thất Dạ rất là vô sỉ, chẳng chút tiết tháo, người không biết chuyện cảm thấy ghê tởm.
Nhưng trong mắt Thánh Sương Chân Đế thì thầm nghiêm nghị, Đại Hắc Ngưu nịnh Lý Thất Dạ không vì bản thân mình, lời nó nói cứu mạng bao nhiêu sinh linh của Tam Tiên giới.
Đại Hắc Ngưu tuyệt thế vô song, tôn quý biết bao. Nó vì sinh linh Tam Tiên giới, vì phúc lợi của Tam Tiên giới mà buông bỏ tôn nghiêm, chấp nhận làm chuyện thực tế giúp Tam Tiên giới, tình cảm này mạnh hơn mấy đại nhân vật luôn miệng nhân nghĩa đạo đức nhiều.
Lý Thất Dạ cười cười đi tới trước:
– Đi thôi.
Đại Hắc Ngưu nhe răng cười cõng Liễu Yến Bạch đi theo, Thánh Sương Chân Đế theo sau.
Thánh Sương Chân Đế vừa đi vừa nhìn bầu trời yên ả:
– Gió yêu, cát đen còn đến nữa không?
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Mấy chuyện đó không quan trọng, chỉ là hạt bụi nhỏ. Một lũ lòng tham không làm được gì, thứ đáng sợ hơn còn ở phía sau, đó mới là màn kịch chính.
Thánh Sương Chân Đế thầm rùng mình:
– Sắp tới rồi?
Mắt Lý Thất Dạ đăm đăm như xuyên thấu vạn cổ, từ từ nói:
– Sẽ có người xung phong, rất nhanh, chuyện còn lại thì khó nói. Loại tồn tại đó nàng không đủ tư cách phỏng đoán.
Thánh Sương Chân Đế hít sâu, nghiêm túc gật đầu.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
– Chỉ cần đại thánh nhân vào Bất Độ Hải là tất cả bình tĩnh hết, sẽ bình định vạn cổ.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Có lẽ không đơn giản như ngươi tưởng tượng, có ra được hay không tạm thời không tính, ta sẽ không ở trong Bất Độ Hải quá lâu. Nhưng xem hôm nay thì nó không nhịn được nữa.
Đại Hắc Ngưu rất tin vào Lý Thất Dạ, cười nói:
– Đại thánh nhân mà ra tay sẽ mã đáo công thành!
Lý Thất Dạ cười, hắn nhìn phương xa:
– Ta hơi mong chờ Bất Độ Hải, đã tới lúc chấm dứt.
Lý Thất Dạ vào Bất Độ Hải không phải vì một phút nổi hứng, hắn có kế hoạch, tính toán của riêng mình. Đối với Lý Thất Dạ thì vào Bất Độ Hải không chỉ vì săn bắt, còn vì hắn muốn biết một vài thứ.
Thứ quan trọng nhất với Lý Thất Dạ là Bất Độ Hải là một chỗ rèn luyện rất tốt. Trước đó Lý Thất Dạ sáng lập hệ thống sẽ trui rèn trong Bất Độ Hải, sẽ được trọn vẹn.
Nhóm Lý Thất Dạ đi sâu vào, bọn họ chưa tới nơi, từ xa đã cảm nhận sóng nhiệt nóng chết người.
Sóng nhiệt trực tiếp còn hơn lúc trước, như có dung nham đốt gò má ngươi. Chưa đến gần ngươi đã cảm giác sóng nhiệt liếm mặt, tiếng xèo xèo như nướng thịt.
Phàm nhân không chịu nổi sóng nhiệt như vậy, đến gần là sẽ bị nướng thành tro ngay.
Nhóm Lý Thất Dạ đến gần, trước mắt không còn là đất vàng mà là biển lửa, chính xác hơn là thế giới dung nham.
Trong tầm mắt toàn là dung nham, dung nham đỏ thẫm róc rách chảy, cả thế giới đỏ rực.
Khủng bố hơn là nghe tiếng bùm lớn rồi dung nham tuôn ra như suối phun, đương nhiên suối phun bình thường không thể so sánh, dung nham mà tuôn ra là như sóng thần, siêu khủng bố.
Thế giới như vậy tựa như tận thế, mọi thứ biến thành hư vô, tất cả bị hòa tan.
Dung nham thật ra không trào lên từ lòng đất, nó là lửa lớn đáng sợ hòa tan thế giới, đốt cháy thế giới.
Người đi tới nơi đây sẽ nổi da gà nhìn dung nham, không dám khinh thường:
– Lửa đáng sợ quá.
Đối với nhiều cường giả, bọn họ có thể chịu đựng lửa đốt cháy hừng hực, có thể né lửa, bản thân họ có chân hỏa cực kỳ mạnh luyện hóa vạn vật.
Nhưng khi đám đại nhân vật cường giả đứng tại đây sẽ kinh dị trước thế giới dung nham này.
Đối với họ đáng sợ không phải dung nham mà là chân hỏa chất chứa bên trong, chân hỏa chảy vào đây cuối cùng đốt đất tan thành dung nham. Nếu dính phải chân hỏa trong dung nham thì đừng nói cường giả tu sĩ bình thường, dù là Bất Hủ Chân Thần cũng sẽ thành tro bụi.
Đại nhân vật nhắc nhở người bên cạnh:
– Cẩn thận, đừng để chân hỏa đụng vào nếu không sẽ chết không có chỗ chôn.
– A!
Đại nhân vật mới nhắc xong đã có cường giả bước vào trong dung nham, bong bóng bể, chân hỏa tuôn ra.
Chân hỏa không quá to, chỉ một dúm chân hỏa phực cháy, nhưng dúm chân hỏa dính vào người cường giả thì bùm một tiếng cả người cháy lửa.
Trong tiếng gào thét một người bị đốt thành tro rơi rụng trong dung nham.
Nhìn chân hỏa mạnh như vậy, Trường Tồn không nhịn được hút ngụm khí lạnh:
– Chân hỏa kinh khủng quá!
Chân hỏa như vậy cỡ đẳng cấp Thủy Tổ rồi.
May mắn chân hỏa này chỉ là tàn lửa sót lại từ xa xưa, nếu không thì càng không thể tưởng tượng.