Trong biển lửa có biển cả khổng lồ, bọt nước văng tung tóe, nước biển xanh biếc mênh mông bát ngát.
Thời điểm bước vào thế giới này đã bị gió biển mang theo hơi muối thổi vào người, trong gió biển còn ẩn chứa khí tức ẩm ướt mát lạnh, người đứng trong gió sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Biển cả như vậy xuất hiện trong dung nham, nó thực sự không phải vùng đất tạo hóa trong biển lửa, nó là biển lớn tới từ bên ngoài, hơn nữa, biển cả như vậy xuất hiện trong biển lửa lại không có người nào nhìn thấy, trừ phi người đó được cho phép, bằng không Chân Đế cường đại cũng không thể tiến vào nơi này.
Lý Thất Dạ bước vào trong biển rộng bao la, hắn cười nhạt sau đó bước vào sâu trong biển cả.
Sâu trong biển cả có một hòn đảo nhỏ, nó xanh biếc yên tĩnh giống như minh châu trên biển.
Trong một góc đảo có bãi cát màu trắng, hạt cát vừa mịn và trắng, đi chân trần dẫm lên cát lại cảm thấy mềm nhũn như bước lên bông.
Mặt trời trên cao, ánh nắng ấm áp, cảnh tượng như bức tranh thủy mặc, giống như nữ tử xinh đẹp, lại giống thế ngoại đào nguyên.
Vào lúc này, dưới bóng cây là một cái ghế rắn chắc, một ly trà đá, ngồi đây vừa đón gió biển vừa uống trà là việc thích ý và thoải mái cỡ nào.
Ngay sau đó, Lý Thất Dạ nằm dưới bóng cây dừa, tay cầm ly trà đá, hắn uống một ngụm nhỏ.
Trà đá, dùng băng tinh tám ngàn năm trên Vân Đỉnh Tiên lĩnh; trà, lá non của Phượng Tê cổ thụ làm thành lá trà, hơn nữa chỉ lấy lá non màu tử kim, phải ba vạn năm mới ra một lá.
Trà như thế phải trải qua tám lần nấu, thời điểm nấu lần đầu tiên phải dùng Ô Long Đạo Hỏa; lần thứ cần dùng Ngao Kim Chân Hỏa; lần thứ ba sẽ dùng U Minh Âm Diễm…
Trà như thế, đừng nói phàm nhân nấu, cho dù là Chân Đế cũng không nấu được, chỉ có thể do Thủy tổ nấu.
Trà này dùng nước lạnh cực phẩm làm nước, lại dùng sương long đạo pha chế, cuối cùng mới thêm băng tinh tám ngàn năm của Vân Đỉnh Tiên lĩnh, một ly trà tốt như thế lại xuất hiện trong tay Lý Thất Dạ.
Trà là cực phẩm, trên đời này trừ người nấu trà ra, cũng chỉ có Lý Thất Dạ mới có tư cách uống.
– Trà ngon, cực phẩm.
Lý Thất Dạ cảm thán và khen ngợi, chỉ có trà cực phẩm mới được Lý Thất Dạ tán thưởng như thế.
Ở cạnh hắn có một thanh niên áo xanh, thanh niên này đang bận việc, hắn có dáng vẻ nhàn nhã, mặc quần áo rộng rãi, hắn rất tùy ý nhưng trên người lại tỏa ra ánh sao sáng ngời.
– Trà ngon cũng cần thần nhân như tiên sinh mới có thể phẩm ra được.
Thanh niên đang làm việc, vừa cười vừa nói.
– Nếu như cho ta nói, ly trà ngon như vậy, đáng giá ta tha cho lão nhân nhà các ngươi một mạng.
Lý Thất Dạ uống một ngụm trà, cười nói.
– Ta đã nói với hắn, đi đòi thù riêng chính là tự tìm đường chết.
Thanh niên cười khổ, lắc đầu, nói ra:
– Đáng tiếc, hắn không nghe, lúc già mới có con, thật không dễ dàng, đã bị cừu hận che kín hai mắt.
– Ly trà này, đáng giá.
Lý Thất Dạ cười cười.
Thanh niên thở dài một hơi, nói ra:
– Hành động của tiên sinh đều có chủ trương, không cần ta can thiệp. Đại đạo dài đằng đẵng, chắc chắn sẽ có người không qua được một cửa ải nào đó, nếu chuyện gì cũng nhớ kỹ trong lòng, chỉ sợ Thuỷ tổ cũng mệt chết.
– Lời này rất có đạo lý.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Cho nên, có chút thế hệ kinh diễm, dứt khoát không lập đạo thống, độc lai độc vãng, bởi vì con cháu càng nhiều càng bất hiếu.
– Mỗi người đều có phúc của mình, tất cả do thiên mệnh.
Thiếu niên nói:
– Cho dù là Thủy tổ cũng có lúc bất lực trước việc gì đó.
– Đúng thế.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói ra:
– Vạn cổ gian nan, mặc dù tu sĩ xuất thân giàu có, có rất nhiều chuyện tốt, nhưng ngươi càng đi càng xa, gánh nặng trên lưng càng ngày càng nhiều. Giống như một con hùng ưng bay lên đỉnh núi, cuối cùng lại rớt xuống!
– Có ai vô tư.
Thanh niên thở dài một hơi.
– Đương nhiên, gánh một ngọn núi không dễ dàng.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Ngươi đã gánh được ngọn núi đó rồi!
– Tiên sinh nói thế là vinh hạnh của ta.
Thanh niên cười nói.
– Cho nên, ngươi từng có nghĩ xây dựng đạo thống không?
Lý Thất Dạ mỉm cười.
– Có nghĩ.
Nghe Lý Thất Dạ hỏi như vậy, thanh niên nói:
– Mỗi một người đều có tư tâm của mình, có ai không muốn truyền thừa của mình kéo dài. Dù sao, một người tử vong cũng không tính là tử vong, nhưng nếu có một ngày ngươi bị mọi người quên đi, đó là thời khắc tử vong chân chính. Nếu có người nhớ tới ngươi, đó là hậu nhân của ngươi.
– Nhưng con cháu bất hiếu.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Cũng phải.
Thanh niên cười cười, nói ra:
– Con cháu đều có phúc của con cháu, duyên phận, ai nói rõ được, giống như ta có thể gặp được tiên sinh, đây chính là duyên phận.
– Duyên phận cũng không phải trùng hợp.
Lý Thất Dạ lắc đầu.
– Chuyện do người làm.
Thanh niên rất thản nhiên, vừa cười vừa nói:
– Tiên sinh có thể nể mặt tới đây, chẳng phải cũng là duyên phận hay sao?
– Cũng phải.
Lý Thất Dạ gật đầu, nhìn thanh niên một lúc, nói:
– Ngươi tuyệt thế vô song như vậy, mỗi ngày chỉ suy nghĩ vui chơi, đây không phải là phá hoại của trời hay sao. Chỉ sợ thế nhân cho rằng ngươi đang làm việc không đáng hoàng, thật đáng tiếc.
– Ta đang cứu thế, thế nhân không biết.
Thanh niên rất tự tại, nói chuyện rất thong dong bình thản.
Nếu có người thứ ba nghe thanh niên nói mình ăn chơi đàng điếm là cứu thế, nhất định sẽ cho rằng hắn đang khoác lác.
– Ngươi cứu thế quá đặc biệt.
Lý Thất Dạ cũng không phủ nhận.
– Có rất nhiều phương pháp cứu thế, ta đạo hạnh nông cạn, lực lượng mỏng manh, đành phải đi quang co lòng vòng.
Thanh niên nói ra:
– Làm như vậy có gì sai chứ.
– Ngươi đang khiêm tốn, ngươi nói mình đạo hạnh nông cạn, như vậy trong Tam Tiên giới đã không còn cường giả.
Lý Thất Dạ cười cười lắc đầu.
– Không thể so sánh với hiện tại.
Thanh niên bất đắc dĩ, nói ra:
– Ta lúc này giống trong núi không lão hổ, hầu tử xưng vương mà thôi. Thuỷ tổ kinh diễm vô địch, chẳng phải cuối cùng cũng sa đọa, chút đạo hạnh của ta không thể chống đỡ bao lâu.
Nói đến đây, thanh niên thở dài một hơi.
Lý Thất Dạ nâng ly trà lên, nói:
– Nhân tâm vô hạn, tất cả mọi người đều có lựa chọn, một ý niệm không chỉ có quyết định vận mệnh của mình, cũng quyết định vận mệnh thế giới.
Nói đến đây, hắn dừng một lúc, nói:
– Quá mức kinh diễm cũng không nhất định là chuyện tốt, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Người bị chọn trúng, được chọn trúng không phải không có nguyên nhân, cũng không phải không có đạo lý.
– Tiên sinh nói phải.
Thanh niên cười khổ, nói ra:
– Nhìn thì Tam Tiên giới bình yên vô sự, hàng tỉ sinh linh sinh hoạt vô ưu vô lo, ta không thể lo lắng chu toàn.
– Nhìn ngươi rỗi rãnh như vậy…
Lý Thất Dạ cười cười lắc đầu, nói ra:
– Nhưng nội tâm vẫn mang thiên hạ, cho dù ngươi bắt cá trong biển rộng hay đốn củi trong hung địa, lỗ tai của ngươi vẫn nghe động tĩnh trong Tam Tiên giới.
– Ta cũng không muốn.
Thanh niên nói:
– Người luôn ích kỷ, nếu cho ta lựa chọn, ta cam tâm tình nguyện làm thuyền độc mộc, nhưng từ khi ta sinh ra đã có quá nhiều ràng buộc. Vẫn câu nói kia, năng lực có bao nhiêu, trách nhiệm lớn bao nhiêu.
Lý Thất Dạ gật đầu, không nói nữa. Đế Bá
– Đại chiến sắp đến, ngươi chuẩn bị xong chưa.
Qua một lúc lâu, Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
Thanh niên đang làm việc cũng dừng lại, hắn im lặng một lúc, nói:
– Tiên sinh cho rằng, địch nhân nào sẽ đến.
– Thuỷ tổ.
Lý Thất Dạ nhìn hắn, nói:
– Quân tiên phong sẽ là một ít binh lính yếu kém, nhưng khi đại quân tiếp cận sẽ có cấp bậc Thuỷ tổ.
– Ta cũng chỉ có thể đánh một trận, có khả năng trốn sao?
Thanh niên cười khổ một tiếng, hắn lại lắc đầu, nói:
– Cho dù ta muốn, nhưng không thể, dù sao, sau lưng chính là nhà của ta! Đổi lại là tiên sinh, cũng sẽ như thế.
Lý Thất Dạ khẽ gật đầu, qua một lúc, hắn nói:
– Nếu rãnh trời không phá, vẫn có thể chống lại một thời gian ngắn, dù sao, rãnh trời có tác dụng rất lớn.
– Chỉ sợ không nên tới vẫn tới.
Trên mặt thanh niên xuất hiện thần thái lo lắng.
– Khó nói.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Cảnh giới như thế, thường thường không thể phỏng đoán, cũng có thể tới, cũng có khả năng không tới. Nếu không tới, tất cả đều tốt, ngươi có lẽ thắp nhang thơm cầu nguyện.
– Ta hiểu.
Sắc mặt thanh niên ngưng trọng, nói:
– Nếu Tam Tiên giới không phải chiến trường…
– Cho dù không nên tới đã đến, ta vẫn ra tay…
Lý Thất Dạ nói:
– Nhưng ngươi phải biết rằng, một trận chiến là trời sập, ta không cam đoan những chuyện khác.
– Tiên sinh có thể ra tay là may mắn của Tam Tiên giới.
Thanh niên trịnh trọng gật đầu, trên gương mặt mang theo sầu lo.
Hắn là thế hệ vô địch cho nên biết câu nói “một trận chiến là trời sập” của Lý Thất Dạ khủng bố cỡ nào, một khi đến tình trạng đó, nói không chừng Tam Tiên giới sẽ bị đánh thành mảnh nhỏ.
Nhưng một khi phát triển đến cục diện như vậy, không ai có thể cải biến được, cho dù hắn có ý thủ hộ thế giới này, cũng không thể thủ hộ nổi.
– Bất Độ Hải.
Lý Thất Dạ nhìn biển cả xanh biếc, ánh mắt hắn biến thành thâm thúy, nói:
– Ta càng chờ mong tại Bất Độ Hải, nơi đó mới là vị trí chiến đấu tốt nhất, hơn nữa càng thú vị, càng kích thích.
Nói đến đây, hắn nở nụ cười đầy thâm ý.
Thanh niên cười khổ, hắn hiểu Lý Thất Dạ nói càng kích thích đại biểu cái gì, nếu như Lý Thất Dạ đã nói càng kích thích, như vậy, sinh linh trong chư thiên vạn giới sẽ sợ phá gan, sẽ nằm dưới đất mà run rẩy.
– Hi vọng không đến.
Thanh niên bất đắc dĩ, nói ra:
– Đây là lực lượng toàn bộ Tam Tiên giới không thể thừa nhận nổi.
– Yên tâm đi, cho dù thật sự đến, đám lão đầu tử cũng sẽ giữ trận chiến tại Bất Độ Hải.
Lý Thất Dạ nói rất bình thản:
– Bọn họ thủ hộ nhiều năm như vậy, đương nhiên bọn họ không hi vọng Tam Tiên giới sẽ trở thành chiến trường, càng không hi vọng Tam Tiên giới bị đánh thành mảnh nhỏ.
– Chỉ hi vọng như thế.
Thanh niên cũng chỉ có thể cầu nguyện.