– Keng keng, keng keng, keng keng…
Âm thanh thiểm điện vang lên, thiểm điện không ngừng đánh lên người Lý Thất Dạ.
Thiểm điện chính là vật trong tay Lý Thất Dạ, dường như có thứ gì đó trong thiểm điện đang kêu gọi.
Lý Thất Dạ cầm đồ vật trong tay chính là binh khí hắn mới chế tạo gần đây, kiện binh khí này chính là thiên ngoại phi vẫn lấy được từ Tề Lâm Đế gia.
Thời điểm đạo thiểm điện đánh lên người Lý Thất Dạ, một đóa huyết hoa bắn ra tung tóe, nhưng Lý Thất Dạ không chút quan tâm, hắn vẫn nắm chặt kiện binh khí kia.
Kiện binh khí này đã bị Lý Thất Dạ rèn luyện trăm ngàn vạn lần, có thể nói, kiện binh khí này đã bị rèn luyện đến cực điểm.
Nhưng nhắc tới cũng quỷ dị, kiện binh khí này lại không bị Lý Thất Dạ khống chế, đặc biệt khi cánh cửa màu xanh thẫm trên bầu trời mở ra, một tia thiên uy tiết ra ngoài lại có thể ảnh hưởng kiện binh khí trong tay Lý Thất Dạ.
Chính bởi vì bị thiên uy ảnh hưởng, kiện binh khí trong tay Lý Thất Dạ bị thiên uy dẫn dắt, kiện binh khí đang run rẩy, dường như nó muốn giãy giụa thoát ra khỏi tay Lý Thất Dạ và bay vào trong cánh cửa màu xanh thẵm.
Việc này không thể tưởng tượng nổi, cũng rất khó tin.
Thử nghĩ xem, một vị tồn tại cường đại, nói ví dụ như Thủy tổ, hắn đang chế tạo một kiện binh khí, đương nhiên phải cầm trong tay của mình.
Đối với một kiện binh khí, không người nào có thể khống chế nó tốt hơn chính người đã chế tạo ra nó, dù sao, người chế tạo binh khí chính là người sáng tạo binh khí, cũng là chúa tể chân chính của binh khí.
Nhưng kiện binh khí trong tay Lý Thất Dạ lại không bị Lý Thất Dạ khống chế, nó muốn rời tay bay đi, muốn tiến vào trong cánh cửa trên cao, dường như trong cánh cửa có thứ gì đó hấp dẫn nó.
Nhưng mà, bàn tay Lý Thất Dạ vẫn nắm chặc binh khí không buông, mặc kệ nó giãy dụa như thế nào, nó vẫn không thoát khỏi tay Lý Thất Dạ.
Dù sao, Lý Thất Dạ mới là nó người sáng tạo, mặc kệ nguyên vật liệu của nó có lai lịch gì, Lý Thất Dạ là người chế tạo, cũng là người khống chế binh khí.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, hắn dùng thanh binh khí này để câu cá, muốn câu cá phải cần mồi câu, lúc này binh khí trong tay Lý Thất Dạ chính là mồi câu.
Đùng, đùng, đùng…
Âm thanh thiểm điện vang lên không dứt với tai, lúc này, binh khí trong tay Lý Thất Dạ đã thoát ra khỏi thiểm điện, thiểm điện giống như thác nước đánh vào người Lý Thất Dạ.
Nhiều thiểm điện đánh vào thân thể Lý Thất Dạ, lúc này rất nhiều tia máu bay ra, máu tươi đầy người, ai nhìn thấy cũng giật mình.
Nhưng thân thể Lý Thất Dạ vô cùng cường tráng, cho dù cơ thể bị thiểm điện đánh thương tích đầy mình, nó cũng bắt đầu khép lại trong thời gian ngắn ngủi.
Nhưng cho dù thiểm điện đánh lên người Lý Thất Dạ, bất kể binh khí trong tay giãy dụa như thế nào, Lý Thất Dạ vẫn không buông ra, hắn luôn siết chặt nó trong tay.
Oanh, oanh, oanh…
Thời điểm này, cánh cửa xanh thẳm trên bầu trời phát ra từng tiếng nổ lớn.
Lúc tiếng nổ mạnh vang lên, vụ nổ như có thể nghiền nát tất cả, cũng cày nát núi sông dưới đất.
Tâm thần mọi người run rẩy khi nghe thấy tiếng nổ mạnh, trong nội tâm sinh ra ý niệm sợ hãi, giống tiểu hài tử sẽ gào khóc khi nghe thấy tiếng sấm trong đêm.
– Oanh!
Lại có một tiếng nổ thật lớn vang lên, lúc này mọi người cảm giác có ngăn cách gì đó bị đánh thủng, bọn họ cảm thấy bên ngoài Tam Tiên giới còn có một thế giới khác.
Lúc này, thế giới bên ngoài Tam Tiên giới đang sử dụng lực lượng cường đại nhất rung chuyển hàng rào hai giới.
Oanh, oanh, oanh…
Khi mọi người vẫn chưa khôi phục tinh thần như cũ, tiếng nổ mạnh lại vang lên bên tai mọi người, không ít người sợ hãi run rẩy như cầy sấy.
Vào thời khắc đó, cánh cửa trên bầu trời sinh ra một vòng xoáy, vòng xoáy lúc ban đầu to như cái phễu, càng xuống dưới càng rộng.
Dường như cái phễu đang mở rộng cánh cửa, nó như một vòi rồng tiếp xúc với binh khí trong tay Lý Thất Dạ.
Dường như vòng xoáy có linh tính, ngay từ đầu nó còn cẩn thận, chậm rãi tiến dần xuống, ngay sau đó nhẹ nhàng sờ vào binh khí trong tay Lý Thất Dạ.
– Keng keng, keng keng, keng keng…
Tiếng thiểm điện kêu vang, thời điểm vòng xoáy sờ nhẹ vào binh khí trong tay Lý Thất Dạ, kiện binh khí kia như hóa điên, nó bị hấp dẫn muốn bay đi.
Thiểm điện đang đánh lên người Lý Thất Dạ, nó như nghịch dòng thác nước tiến lên, giống như vụn sắt bị từ lực hấp dẫn và bay vào trong vòng xoáy.
Thời điểm thiểm điện tiếp xúc với vòng xoáy, thiểm điện tạo thành dòng điện rất mạnh, cả hai đã tiếp xúc sâu với nhau.
Lúc này, thiểm điện tạo thành vòng xoáy, âm thanh thiểm điện và vòng xoáy đang ma sát với nhau.
Hơn nữa vòng xoáy đang mở thông đạo, oanh, một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa xanh thẫm đang kết nối với vòng xoáy.
Vào thời điểm dòng điện và vòng xoáy chạm vào nhau, một cảnh tượng rất kỳ lạ xuất hiện, dường như có ánh sao vô tận bạo phát, lại giống như đang phụng dưỡng thế giới, dòng điện vô tận có thể mở nhân quả…
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang lên, lúc này vòng xoáy như lâm vào điên cuồng, nó muốn phá tan cửa sổ, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện…
Lúc này, vòng xoáy không thể khống chế, nó giống như hồng thủy vỡ đê và trùng kích rất mạnh, cũng xông vào người Lý Thất Dạ.
Vòng xoáy có được lực lượng vô tận, không ít người cho rằng thân thể Lý Thất Dạ sẽ bị phá hủy, thân thể cường đại hơn nữa cũng không chịu được tàn phá kinh khủng như thế.
Tại sao vòng xoáy có thể kinh khủng như vậy? Thời điểm vòng xoáy trùng kích, toàn bộ Tam Tiên giới chấn động, giống như chỉ cần một đòn của vòng xoáy cũng có thể cuốn Tam Tiên giới vào trong, hơn nữa có thể xé Tam Tiên giới thành mảnh nhỏ.
Nhìn thấy vòng xoáy khổng lồ oanh kích, nó muốn phá hủy thân thể Lý Thất Dạ, cũng bao phủ Lý Thất Dạ vào trong, mọi người như ngừng hô hấp, dưới lực lượng hủy diệt kia, cho dù là Thủy tổ cũng không chịu đựng nổi.
– Hắn đang tự sát sao?
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều đại nhân vật nghĩ mãi mà không rõ, Lý Thất Dạ làm thế chẳng khác gì chịu chết.
Thử nghĩ xem, thu hút lực lượng hủy diệt của thương thiên, lại thừa nhận nó oanh kích, không gọi là tự sát thì gọi là gì? Có ai nguyện ý dùng thân thử thiên phạt hay sao?
Nhưng Lý Thất Dạ hiện tại lại làm như thế, cách làm như vậy không khác gì tự sát.
– Chơi quá mức rồi, hắn không chết mới là lạ.
Lúc này có lão tổ nói thầm một tiếng, bọn họ đều bị cách làm điên cuồng của Lý Thất Dạ dọa sợ.
Tất cả mọi người đều nhìn vòng xoáy ập tới, tất cả mọi người không biết Lý Thất Dạ bị vòng xoáy bao phủ còn sống hay đã chết.
– Hắn muốn làm cái gì?
Thời điểm lực chú ý của mọi người bị vòng xoáy hấp dẫn, có một lão tổ bị đang ở trên đại lục bị Tiên Đồng sơn niêm phong, lại thấy Phi Kiếm Thiên Kiêu mang theo một chi tiểu đội leo lên ngọn núi cao.
Ngọn núi này cũng cao nhất trên đại lục, lúc Phi Kiếm Thiên Kiêu mang theo chi tiểu đội này lên đến đỉnh núi, nàng lại đặt một cái nỏ lên núi.
Bộ nỏ rất lớn, rất nhiều người đều khó có thể tưởng tượng, chỉ riêng dây cự nỏ đã lớn bằng mấy thân người.
Cự nỏ dùng Nguyệt Bạch tinh thiết chế tạo thành, cây nỏ tỏa ra hàn quang đáng sợ, hơn nữa cự nỏ cũng tràn ngập khí tức Thủy tổ, người không biết hàng cũng hiểu cự nỏ do Thủy tổ chế tạo mà thành.
Vào thời điểm này, Phi Kiếm Thiên Kiêu đặt một mũi tên lên cự nỏ, toàn thân mũi tên có màu trắng như tuyết, dường như nó dùng răng cự thú đánh bóng mà thành.
– Long Nha Oanh Thiên nỏ!
Nhìn thấy Phi Kiếm Thiên Kiêu đặt cự nỏ trên đỉnh núi, có lão tổ nhận ra lai lịch của thanh cự nỏ này, bọn họ hít khí lạnh.
– Tại sao Phi Kiếm Thiên Kiêu lại lấy Long Nha Oanh Thiên nỏ ra vào lúc này?
Một lão tổ hít khí lạnh, giật mình nói ra:
– Thanh cự nỏ này là thứ Thủy tổ săn giết cự thú viễn cổ.
Vào lúc này mọi người nhìn thấy Phi Kiếm Thiên Kiêu đặt mũi tên lên cự nỏ, lại nhắm về hướng của Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy cảnh này, không ít người nhìn nhau, bọn họ hiểu Phi Kiếm Thiên Kiêu muốn làm cái gì.
– Nếu đệ nhất hung nhân có thể vượt qua vòng xoáy kia, hắn có thể tránh được một tiễn này hay sao?
Có đại nhân vật thì thào tự nói.
Người nào cũng nhìn rõ ràng, Phi Kiếm Thiên Kiêu muốn săn giết Lý Thất Dạ, nàng muốn đâm một đao vào thời điểm Lý Thất Dạ suy yếu nhất.
Đương nhiên, Phi Kiếm Thiên Kiêu muốn dồn Lý Thất Dạ vào chỗ chết, tất cả mọi người hiểu rõ nguyên nhân vì sao, nàng kết thù với đệ nhất hung nhân từ rất lâu, thậm chí nàng còn bị đệ nhất hung nhân đánh thành huyết vụ, hiện tại nàng muốn săn giết Lý Thất Dạ cũng không phải việc lạ.
– Có cần trợ giúp công tử một ít sức lực hay không?
Nhìn thấy Phi Kiếm Thiên Kiêu điều chỉnh cự nỏ, Thánh Sương Chân Đế nói một câu.
– Tại sao chứ?
Đại hắc ngưu cười hì hì và nói:
– Như vậy mới phải nha, bằng không làm sao có cớ đại khai sát giới?