Một kiếm phi thiên, Lý Thất Dạ đạp kiếm đạo tiến lên, chỉ trong nháy mắt, Lý Thất Dạ đã hóa thành kiếm tiên.
Ngự kiếm đạo, hắn đứng thẳng trong thiên địa, vẫn chưa xuất kiếm nhưng kiếm đạo đã tồn tại vạn cổ, dường như từ khi thiên địa hình thành, kiếm này đã ở đây.
Keng!
Tiếng kiếm ngân vang lên, vào lúc này, vạn kiếm cùng kêu vang trong thiên địa, bội kiếm trong tay vô số tu sĩ như sống lại, giống như bội kiếm của tất cả tu sĩ cường giả đều thức tỉnh, dường như chúng đã sinh ra linh tính.
Thời điểm tiếng kiếm ngân vang, ngay sau đó là hàng loạt âm thanh ngã xuống đất, rất nhiều người đã nằm trên mặt đất.
Cũng không phải là ngoại lực làm cho rất nhiều tu sĩ ngã xuống đất không dậy nổi, mà là bội kiếm của bọn họ kéo bọn họ ngã xuống.
Trong thời gian ngắn, bội kiếm của ngàn vạn tu sĩ trở nên nặng nề, nặng đến mức bọn họ không thể cầm nổi bội kiếm, cho dù đứng cũng không đứng vững, đã bị bội kiếm của chính mình kéo ngã xuống đất.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, không biết bao nhiêu tu sĩ cường giả sợ tới mức ngây người, đối với bọn họ mà nói, thế gian còn có người nào hiểu bội kiếm của mình hơn bọn họ hay sao? Còn có người khác có thể chấp chưởng bội kiếm của mình?
Nhưng vào lúc này, bội kiếm của bọn họ cực nặng, dường như không còn là bội kiếm của bọn họ, trong từng thanh bội kiếm như sinh ra linh tính.
Keng!
Lại có tiếng kiếm ngân vang, thời khắc này, phía trên vòm trời như treo thanh kiếm, mặt đất vô cùng nặng nề, chỉ thấy Lý Thất Dạ vung tay lên, hắn cầm kiếm chém xuống.
Kiếm vô chiêu, đạo vô cùng, một kiếm chém xuống chỉ còn lại sức nặng mà thôi, dưới một kiếm này, kiếm nặng vô cùng, giống như thế gian không nâng nổi vật nặng như thế.
Kiếm còn chưa đánh ra đã phát ra tiếng “răng rắc”, kiếm quá nặng nên ép vỡ không gian, ép vỡ thời gian, đập vụn nhân quả, đánh nát luân hồi!
Dường như thiên địa cũng không thừa nhận nổi sức nặng của một kiếm này.
Toàn bộ Tam Tiên giới đủ nặng không? Nhưng so với một kiếm này,Tam Tiên giới nhẹ như lông hồng.
Kiếm đạo quá nặng, nó đã vượt qua tất cả, đã hóa tất cả thành bổn nguyên, cho dù thế giới rộng hơn nữa, chúng đều bắt đầu từ nguyên điểm, cho nên, kiếm đạo này chỉ có một chữ “nặng”.
Đối mặt Vô Lượng trọng kiếm, Kim Quang Thượng Sư kinh ngạc, hắn thét dài, vươn tay niết âm dương, nắm sinh tử, chưởng luân hồi, tay hắn oanh kích về phía trước.
Một kích của Kim Quang Thượng Sư cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi, cả Tam Tiên giới cũng chấn động, lực lượng cường đại trấn áp cửu thiên thập địa, hàng tỉ sinh linh không dậy nổi, dưới lực lượng đè ép, sinh linh hít thở không thông.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm đã chém xuống, âm dương diệt, sinh tử tán, luân hồi đoạn, tất cả đều tan thành mây khói, trong nháy mắt vừa rồi, thân thể Kim Quang Thượng Sư bị đánh bay ra ngoài, máu tươi lưu lại trong không gian, lộ ra cảnh tượng thê mỹ.
Kim Quang Thượng Sư bị đánh bay quá xa, hắn bay qua không gian, lưu lại vết ngấn không thể xóa nhòa.
Lực trùng kích như thế, chỉ sợ tồn tại cường đại hơn nữa cũng bị phai mờ, Kim Quang Thượng Sư bị đánh trúng, hắn bị đả thương rất nặng và toàn thân đầm đìa máu tươi.
Nhìn thấy cảnh này, chúng sinh trong thiên địa chấn động tới mức thẫn thờ, không biết có bao nhiêu người sợ tới mức linh hồn xuất khiếu, hai chân run rẩy.
Uy lực như thế quá dọa người, vào lúc này, không biết có bao nhiêu sinh linh sợ hãi quỳ rạp xuống đất, thời gian trôi qua thật lâu không bò dậy nổi, càng có người bị dọa té cứt té đái, đũng quần ướt đẫm.
Một kích khủng bố như thế, vô số tu sĩ run rẩy, may mắn trận chiến này bộc phát trongThiên Khư, nếu bộc phát trong Tiên Thống giới, không biết có bao nhiêu đạo thống sẽ gặp tai họa, dưới uy lực một kích như thế, chỉ sẽ có không ít đạo thống sụp đổ và diệt vong, vô số sinh linh sẽ tan thành mây khói.
– Quá kinh khủng.
Sau thời gian thật lâu, mọi người phục hồi tinh thần, có lão tổ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Đại đạo của Kim Quang Thượng Sư vô địch thế nào, nhưng dưới một kiếm chí cao vô thượng của Lý Thất Dạ, hắn vẫn bị chém bay, một kiếm như vậy, thử hỏi trên đời này có người nào có thể thừa nhận nổi?
Các tu sĩ vừa mới hoan hô Kim Quang Thượng Sư tất thắng đều im lặng, sắc mặt bọn họ trắng bệch, cũng không có dũng khí phát ra âm thanh nào, trong bọn họ có không biết có bao nhiêu người bị dọa linh hồn xuất khiếu, đang đặt mông ngồi dưới đất, hai chân run rẩy, cũng không có dũng khí đứng lên.
Một kiếm vô địch, trừ bốn chữ này ra, tất cả mọi người không tìm thấy từ ngữ nào để hình dung được nữa.
Qua thời gian thật lâu, Kim Quang Thượng Sư lại xuất hiện lần nữa, hắn đứng ở nơi đó và ho ra máu, nhưng sắc mặt hắn thong dong, lại sợ hãi thán phục, nói ra:
– Kiếm này nặng vô song, đây là kiếm gì?
– Chỉ kiếm.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói ra:
– Một trong cửu đạo.
– Chỉ kiếm!
Kim Quang Thượng Sư lẩm bẩm:
– Chỉ kiếm, kiếm xuất, mọi việc đều dừng lại, hảo kiếm, hảo kiếm, đúng là hảo kiếm.
Nói đến đây, hắn lại kêu len e đầy sợ hãi thán phục.
Lúc này, Kim Quang Thượng Sư ngẩng đầu, hắn nhìn sang Lý Thất Dạ, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
– Chỉ nói lực lượng đại đạo, ta không địch lại đạo huynh, thực lực đạo huynh hơn xa ta, hổ thẹn.
Kim Quang Thượng Sư nói ra lời này, không ít người cảm thấy nội tâm lạnh lẽo, rất nhiều người đang ngơ ngác.
Đặc biệt là những người xem Kim Quang Thượng Sư như thần tượng, thậm chí xem Kim Quang Thượng Sư như thần thánh, bọn họ đều ngây người, trong nội tâm không có chút mùi vị gì, thậm chí còn có bi thương.
Thời điểm Kim Quang Thượng Sư nói ra lời này, đại biểu hắn đã nhận thua.
Trong mắt bao người, Kim Quang Thượng Sư là tồn tại vô địch, hắn chính là Thuỷ tổ kinh diễm nhất đương thời, tất cả thiên tài thời đại này đều thần tượng hắn, là điểm cao mà bọn họ không thể với tới.
Nhưng mà, hôm nay Kim Quang Thượng Sư lại thua trong tay đệ nhất hung nhân, đối với những người bái sùng Kim Quang Thượng Sư, đây là việc khó thừa nhận nhất.
Nghe thấy Kim Quang Thượng Sư nhận thua, trong lòng không ít người bi thương, nhưng Kim Quang Thượng Sư cũng rất bình tĩnh tự nhiên, cũng không có đau buồn, hiển nhiên, cho dù hắn chiến bại, hắn vẫn xem rất nhạt.
Dù sao hắn đã trở thành Thuỷ tổ, hắn trải qua không biết bao nhiêu mưa gió, thế gian này không có tướng quân bách chiến bách thắng, hắn cho rằng, thắng bại chỉ là chuyện bình thường của binh gia.
Huống chi, bị người mạnh hơn đánh bại một cách quang minh chính đại cũng không phải chuyện mất mặt gì.
– Chuyện bình thường mà thôi.
Nghe thấy Kim Quang Thượng Sư nhận thua, Lý Thất Dạ cười nói rất tùy ý.
Lý Thất Dạ vô cùng túy ý càng làm nhiều người hít thở không thông, đặc biệt là những lão tổ Trường Tồn, nội tâm bọn họ càng rung động.
Thử nghĩ xem, có thể đánh bại Thuỷ tổ như Kim Quang Thượng Sư, đối với bao nhiêu người mà nói, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, cũng là vinh quang vô thượng, là công tích nổi bật nhất của bản thân, đối với bất cứ người nào, đây là việc đáng kiêu ngạo nhất.
Nhưng Lý Thất Dạ lại tùy ý, dường như việc này chỉ là mây bay, điểm này mới là việc đáng sợ nhất, dường như tất cả đối với Lý Thất Dạ mà nói, nó chỉ là chuyện rất bình thường.
Một vị Thuỷ tổ cũng chỉ là đối thủ bình thường, thế nhân đều là con sâu cái kiến. Như vậy, cường địch chính thức của Lý Thất Dạ là tồn tại như thế nào?
Thời điểm nghĩ tới điểm này, không biết có bao nhiêu người hít khí lạnh, nội tâm nổi da gà.
– Cho dù thất bại, chiến bại cũng là vinh hạnh của ta.
Cho dù không địch lại Lý Thất Dạ, Kim Quang Thượng Sư không cảm thấy uể oải chút nào, thần thái tự nhiên, nhìn Lý Thất Dạ, hắn từ từ nói:
– Chỉ có một tiếc nuối, ta còn có một chiêu chưa xuất ra.
Kim Quang Thượng Sư vừa nói lời này, không ít người sùng bái hắn rung động, trong nội tâm lại sinh ra hi vọng.
– Kim Quang Thượng Sư còn có đòn sát thủ chưa sử dụng?
Có tu sĩ cường giả áp chế hưng phấn trong lòng mình, hắn lẩm bẩm một câu.
– Nói như vậy, ngươi rất có lòng tin vào một chiêu còn lại của mình.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Không, ta không có lòng tin vào chiêu của mình.
Kim Quang Thượng Sư nhìn thẳng vào mắt Lý Thất Dạ, nói:
– Nhưng, ta có lòng tin vào đạo huynh.
– Thú vị.
Lý Thất Dạ cũng sinh ra hứng thú.
Kim Quang Thượng Sư nói ra:
– Chiêu này ta tự tay sáng tạo ra, tự nhận là tác phẩm đắc ý nhất trong đời, nhưng chiêu này là điềm đại hung, thời điểm sáng tạo ra chiêu này, ta tự nhận rằng không người nào có thể sống nổi dưới chiêu thức như thế, có lẽ, hôm nay đạo huynh có thể cải biến suy nghĩ của ta.
Kim Quang Thượng Sư nói rất chân thành, gương mặt vô cùng ngưng trọng, từ đó có thể tưởng tượng chiêu thức của hắn đáng sợ tới mức nào.
Không ít người nghe thấy lời này, bọn họ đều hít khí lạnh, tồn tại như Kim Quang Thượng Sư sẽ không xuất khẩu cuồng ngôn, hắn đã nói rõ không ai có thể sống sót dưới chiêu này, chiêu này đáng sợ thế nào?
– Ta rất muốn thử xem.
Lý Thất Dạ tươi cười, nói:
– Nhìn xem nó kinh thiên thế nào.
Kim Quang Thượng Sư trầm ngâm một lúc, nói:
– Chiêu này chính là đại hung thuật, nó đúng với cả địch nhân và cả ta.
– Đây là hung thuật cỡ nào?
Không ít người sợ hãi, đều âm thầm nhìn nhau.
Kim Quang Thượng Sư khai sáng chiêu này, ngay cả chính hắn cũng không khống chế nổi chiêu như vậy, có thể tưởng tượng, chiêu thức như vậy kinh khủng và hung hiểm cỡ nào? Chẳng lẽ là cấm thuật lưỡng bại câu thương?
Cũng có Trường Tồn Bất Hủ lớn mật suy đoán.
Trên thực tế, trăm ngàn vạn năm qua đi, đã từng có Thuỷ tổ sáng chế ra cấm thuật lưỡng bại câu thương, cấm thuật như vậy, mục chính là vì chém giết địch nhân cường đại hơn.
Đương nhiên, cấm thuật như vậy cần trả giá thật nhiều, nếu nghiêm trọng, ngay cả Thuỷ tổ cũng phải góp cả tính mạng của mình vào đó.
– Vậy thì đáng tiếc.
Lý Thất Dạ lẩm bẩm.
Kim Quang Thượng Sư hơi do dự, ánh mắt ngưng tụ và tỏa ra hào quang, thần thái trịnh trọng, nói ra:
– Nếu đạo huynh dám chiến một trận, ta có gì không dám?
Vào lúc này, Kim Quang Thượng Sư lại bộc phát chiến ý lần nữa.
– Nếu ngươi dám, ta phụng bồi đến cùng.
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm, nhưng hắn nói lời này rất có lực.
– Tốt!
Kim Quang Thượng Sư cười lớn một tiếng, vẻ mặt hưng phấn, nói ra:
– Cường địch khó tìm, cường địch như thầy tốt bạn hiền như đạo huynh, ta càng có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu có thể đánh một trận, có gì đáng tiếc!