Đối với Lưu Lôi Long khiêm tốn, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
– Ngươi cho rằng ngươi là đồ đần ngu xuẩn sao?
Lưu Lôi Long há miệng muốn nói, hắn im lặng, đương nhiên hắn không phải đồ đần ngu xuẩn, hắn là đệ tử kiệt xuất trong tông môn, chỉ có điều, về sau đạo hạnh trì trệ không tiến, khổ tu thật lâu nhưng cuối cùng hắn nản lòng thoái chí, chỉ có thể cáo từ tông môn và quay về nơi sinh ra mình.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Lưu Lôi Long muốn nói lại thôi, hắn nói:
– Ta nhìn ngươi, tu luyện bốn loại công pháp, tất cả không giống nhau, đúng không?
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lưu Lôi Long giật mình, nói ra:
– Thiếu gia nói đúng, ta tu luyện hai công pháp và tâm pháp của tông môn, hai môn tâm pháp, hai công pháp là ‘ Ma Viên Tứ Ti ’, ‘ Thiên Khôi Ấn ’, sở tu luyện hai môn tâm pháp chính là ‘ Nam Ly Tâm Pháp ’ và ‘ Hỏa Ngưu Cuồng Mãng Kính ’.
Lưu Lôi Long cảm thấy ngoài ý muốn, Lý Thất Dạ là một phàm nhân lại nhìn ra hắn tu luyện bốn công pháp.
– Ân, đúng thế.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ nói rất tùy ý, trong nội tâm Lưu Lôi Long chấn động, Lý Thất Dạ tự tin như thế không phải đang làm ra vẻ, hơn nữa cũng không thể giả ra được.
– Thỉnh thiếu gia chỉ điểm sai lầm.
Lưu Lôi Long vội vàng cúi đầu trước Lý Thất Dạ.
Chuyện này nếu để người khác biết, bọn họ sẽ cho rằng Lưu Lôi Long bị điên, dù sao Lý Thất Dạ chỉ là phàm nhân mà thôi, đạo hạnh không thể, thậm chí có khả năng không tu công pháp, phàm nhân như vậy có bản lĩnh cũng chỉ là học thức, hắn không có khả năng dạy tu sĩ cái gì.
Nhưng Lưu Lôi Long lại thỉnh giáo phàm nhân như Lý Thất Dạ. Phải biết rằng, Lưu Lôi Long năm đó là nhân vật thiên tài trong tông môn.
Hiện tại hắn thỉnh giáo phàm nhân như Lý Thất Dạ, nếu có đệ tử tông môn nhìn thấy, nhất định cho rằng Lưu Lôi Long tuyệt vọng đến mức cái gì cũng thử.
– Những năm gần đây, đạo hạnh của ngươi không tiến, ngược lại còn lùi bước, đúng không.
Đối với Lưu Lôi Long hành đại lễ, Lý Thất Dạ thản nhiên nói.
– Thiếu gia nói không sai.
Nội tâm Lưu Lôi Long rung động, hắn càng giật mình hơn trước.
Năm đó hắn khổ tu trong tông thật lâu, đạo hạnh không tiến, đây là chuyện rất nhiều người trong tông môn biết được, nhưng trong tông môn không ai biết nguyên nhân hắn nản lòng thoái chí và quay lại thôn nhỏ là vì đạo hạnh giảm sút.
Theo đạo lý mà nói, một tu sĩ, cho dù bất lực thế nào cũng chỉ là đạo hạnh không tiến, sau khi ngươi có được khí huyết sung túc, đạo hạnh không có khả năng giảm sút, trừ phi khí huyết ngươi khô cạn, thọ nguyên sắp hết.
Lưu Lôi Long còn đang tráng niên, thọ nguyên tràn đầy, huyết khí tràn đầy, hắn không có khả năng hao hết thọ nguyên.
Nhưng Lưu Lôi Long lại trái ngược, đạo hạnh của hắn giảm sút, đối với vấn đề này, Lưu Lôi Long cũng hỏi qua trưởng bối cường đại nhất trong tông môn, nhưng trưởng bối trong tông môn không biết nguyên nhân, cũng không rõ vì sao.
Cuối cùng, càng là khổ tu không ngừng, đạo hạnh của hắn giảm sút càng mạnh, cuối cùng Lưu Lôi Long cảm giác có lẽ mình không thích hợp tu đạo, cho nên hắn từ biệt tông môn quay về thôn nhỏ.
– Ngươi nói tình huống của mình ra đi.
Lý Thất Dạ nói với Lưu Lôi Long.
Lưu Lôi Long trầm ngâm một lúc, nói:
– Năm đó ta tu luyện tới cảnh giới Vương Giả Phách Thể, đột phá đại cảnh giới, mở ra mệnh cung thứ sáu nhiều năm, thời điểm ta trùng kích cảnh giới Chân Nhân Bảo Thân, lúc này đạo hạnh không tiến.
Nói đến đây, Lưu Lôi Long buồn bã, phải biết rằng, hắn còn trẻ chính trực hào hoa phong nhã, hơn nữa khi đó hắn còn là đệ tử tông môn bồi dưỡng trọng điểm, có thể nói là phong quang vô hạn, có thể nói tiền đồ vô lượng.
Nhưng hết lần này tới lần khác thời điểm đột phá trọng yếu nhất lại xảy ra vấn đề.
Dù sao, đối với một tu sĩ mà nói, Chân Nhân Bảo Thân là ranh giới, một khi bước vào cảnh giới này, tương đương bước vào độ cao mới.
– Vương Giả Bá thể, Chân Nhân Bảo Thân?
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Lôi Long.
Ánh mắt Lý Thất Dạ như vậy làm cho Lưu Lôi Long cảm thấy là lạ, bởi vì Lý Thất Dạ nhìn sang, Lưu Lôi Long cảm thấy do dự, hắn không xác định Lý Thất Dạ có thật hiểu tu đạo hay không.
– Đây là tu sĩ chúng ta phân chia cảnh giới.
Lưu Lôi Long vội vàng giải thích với Lý Thất Dạ, hắn còn sợ Lý Thất Dạ không rõ ràng lắm, hắn giải thích tất cả cảnh giới cho Lý Thất Dạ biết.
Đây là kỷ nguyên Bát Hoang, kỷ nguyên Cửu giới đã là một đi không trở lại, trong kỷ nguyên mới này, hệ thống tu luyện của kỷ nguyên Cửu giới đã bị lật đổ, hoàn toàn không thích hợp, hiện tại sử dụng hệ thống tu luyện hoàn toàn mới.
Trong hệ thống tu luyện Bát Hoang, tổng cộng có mười hai tầng thứ, từ thấp đến cao, theo thứ tự là: Phàm Thai Nhục Thân, Thiết Bì Cường Thể, Đồng Cân Nham Thể, Ngân Giáp Chiến Khu, Tử Hậu Cuồng Thể, Vương Giả Phách Thể, Chân Nhân Bảo Thân, Tam Muội Chân Thân, Âm Dương Tinh Thể, Vạn Tượng Thần Khu, Đại Đạo Thánh Thể, Đạo Quân Kim Thân.
Mười hai cảnh giới, mỗi một cảnh giới lại phân thành đại, trung, tiểu.
Sau khi đạt tới cảnh giới cao nhất chính là Đạo Quân, vô địch trên đời, có thể xây dựng vô thượng kim thân.
– Đạo Quân Kim Thân.
Lý Thất Dạ nghe thấy phân chia hệ thống tu hành, hắn cũng cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu, đành phải nói ra:
– Vậy cũng được, chưa tính là sai. Thân thể là đại đạo bảo bình, đại đạo là thân thể thần tàng.
– Thiếu gia cũng biết những lời này.
Nghe được Lý Thất Dạ thuận miệng nói như thế, đây chính là câu nói kinh điển trong đại đạo tổng cương, Lưu Lôi Long cảm thấy ngoài ý muốn.
– Nghe nói qua mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nói.
Hắn có thể không biết sao? Hắn là người tu sửa hệ thống tu luyện, thể chất mới, tu luyện mới.
Chỉ có điều, cấp độ phân chia cảnh giới là do hậu nhân đặt tên mà thôi, đều là cơ cấu đại đạo của Lý Thất Dạ xuất ra nên không có sai.
Đặc biệt là câu “Thân thể là đại đạo bảo bình, đại đạo là thân thể thần tàng”, nó đã được dung nhập vào trong thiên địa, là chân ngôn vô thượng khắc sâu vào Thái Sơ thụ.
Tất cả đều do hắn khai sáng, hắn làm sao không biết những lời này, hơn nữa, hắn còn hiểu rõ ảo diệu trong đó.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn Lưu Lôi Long, nói:
– Thời điểm ngươi tu luyện có cảm nhận gì?
Lưu Lôi Long trầm ngâm một lúc, cẩn thận nhớ lại và lắc đầu, nói:
– Không có quá nhiều cảm thụ, thời điểm Vương Giả Phách Thể đại thành, tu luyện không có tiến bộ…
– Cho dù hấp thu bao nhiêu thiên địa tinh khí, hỗn độn khí cũng không thể tiến thêm, đều dừng lại, sau một thời gian cảm thấy huyết khí sôi trào, dường như mình hấp thu thiên địa tinh khí và hỗn độn khí không đủ, không cách nào khởi động chân mệnh của mình, mệnh cung Tứ Tượng cũng héo rũ.
Lúc này, Lưu Lôi Long cảm giác Lý Thất Dạ là hi vọng duy nhất của hắn, cho nên hắn không giữ lại, cũng nói rõ tình huống của mình với Lý Thất Dạ.
Dù sao, hắn đã từng hỏi trưởng bối cường đại nhất trong tông môn, nhưng các trưởng bối không phát hiện vấn đề nằm ở nơi nào.
Hiện tại Lưu Lôi Long lo lắng là, nếu như tình huống của hắn tiếp tục trầm trọng, nói không chừng có một ngày nào đó sẽ rớt ra khỏi cảnh giới Vương Giả Phách Thể, nếu hắn rơi xuống Tử Hậu Cuồng Thể, đối với hắn mà nói đây là đả kích quá lớn.
– Ngươi trừ tu hành bốn công pháp này, đã không còn tu luyện qua công pháp nào đúng không?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
– Vâng, đúng vậy.
Lưu Lôi Long nói:
– Ta vừa mới vào tông môn đã tu hành công pháp trúc cơ ‘ Nam Ly Tâm Pháp ’, về sau tu luyện thành Ngân Giáp Chiến Khu lại tu hành ‘ Hỏa Ngưu Cuồng Mãng Kính ’, dùng công pháp này trúc đạo cơ. Sau khi đột phá lại tu hành ‘ Ma Viên Tứ Tí ’, về sau tu luyện thành Ngân Giáp Chiến Khu mới tu hành ‘ Thiên Khôi Ấn ’. Có vấn đề sao?
Tâm pháp và công pháp là khác nhau, tâm pháp thuần túy dùng vào xây dựng đạo cơ.
Đối với một tu sĩ mà nói, một thân đạo hạnh thành lập trên tâm pháp, chỉ có tâm pháp mới có thể giúp đạo cơ của ngươi vững mạnh, cho ngươi công lực càng ngày càng lớn mạnh.
Mà công pháp chủ sát phạt và phòng ngự.
– Ngươi tu luyện không có vấn đề.
Lý Thất Dạ nói.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lưu Lôi Long thở ra một hơi, hắn cũng sợ mình tu hành tâm pháp sai lầm, bởi vì một khi tâm pháp tu luyện phạm sai lầm, thường thường sẽ tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa có khả năng cần hủy diệt đạo cơ trùng tu.
– Nhưng nếu như ta không có đoán sai, trước khi đạo hạnh của ngươi dừng bước, ngươi nhất định đã trải qua một trận đại chiến.
Lý Thất Dạ nhàn nói.
– Đúng, đúng vậy, làm sao thiếu gia biết?
Lưu Lôi Long hít khí lạnh, hắn phục hồi tinh thần lại, sau đó do dự một lúc mới nói:
– Tuy ta bị thương nặng trong đại chiến, sau đó được đan dược tông môn cứu trợ nên thương thế khỏi hẳn, cũng không lưu lại di chứng.
– Không có quan hệ gì với thương thế trong đại chiến.
Lý Thất Dạ nói:
– Nếu như ta không có đoán sai, ngươi không địch lại đối thủ, khí huyết hao hụt nghiêm trọng.
– Vâng, đúng là như thế.
Lưu Lôi Long ngơ ngác.
Lý Thất Dạ nói:
– Ngươi dùng ‘ Hỏa Ngưu Cuồng Mãng Kính ’ thúc dục công lực, thúc dục tất cả khí huyết, công lực, hỗn độn khí! Dùng hết toàn lực sau đó một tay dùng ‘ Thiên Khôi Ấn ’ trấn áp, một tay dùng ‘ Ma Viên Tứ Tí ’ phòng ngự, đúng không.
Lý Thất Dạ nói cả buổi, nói đến mức Lưu Lôi Long trợn mắt há hốc mồm.