Lưu Lôi Long rạp đầu xuống đất hành đại lễ với Lý Thất Dạ, hắn cảm động đến rơi nước mắt, đối với hắn mà nói, Lý Thất Dạ chính là phụ mẫu tái sinh, hắn nguyện nghe theo Lý Thất Dạ phân công.
Từ khi đại đạo của hắn héo rút, Lưu Lôi Long không ôm hi vọng vào tu đạo, đối với hắn mà nói, không rớt ra khỏi cảnh giới Vương Giả Phách Thể cũng đã cám ơn trời đất, đã là một loại ban ân.
Đối với tương lai, Lưu Lôi Long đã triệt để nản chí, hắn chỉ muốn ở lại trong thôn, giao dục bọn họ trong thôn thật tốt, hi vọng tương lai có thể nuôi dưỡng ra mấy hạt giống tốt, nói không chừng, Lưu thôn bọn họ có đệ tử bước vào cửa lớn Thần Huyền tông.
Hiện tại Lý Thất Dạ chữa trị khỏi thương thế trên người của hắn, vào lúc này hắn đã khôi phục trạng thái năm đó, lần này Lưu Lôi Long có một loại cảm giác trong sáng, như ánh mặt trời chiếu sáng nội tâm.
Dù sao, hắn năm đó cũng là đệ tử kiệt xuất của Thần Huyền tông, nếu như không phải xuất hiện vấn đề, đạo hạnh của hắn đã sớm đột phá Chân Nhân Bảo Thân, nói không chừng cũng đã trở thành nhân vật chấp chưởng một phương của Thần Huyền tông.
Năm đó và đồng môn tu hành cùng hắn đã có không ít trở thành nhân vật thực quyền, cũng bắt đầu xuất lực vì tông môn.
Hiện tại hắn hoàn toàn khôi phục trạng thái năm đó, mặc dù nói, hiện tại hắn cất bước chậm một chút, còn kém xa huynh đệ đồng môn năm xưa, nhưng chỉ cần hắn cố gắng tu hành, hắn vẫn tràn ngập cơ hội.
Hi vọng này do Lý Thất Dạ ban tặng, làm sao không làm Lưu Lôi Long cảm động đến rơi nước mắt cơ chứ?
– Đứng dậy đi.
Lý Thất Dạ ban thưởng Lưu Lôi Long bình thân, liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:
– Ngươi không cần vội vả tu luyện hoặc đột phá đạo hạnh chính mình, ngươi vừa khôi phục, cần phải uẩn dưỡng đại đạo của mình, làm cho trụ cột chắc chắn, nếu không, sớm muộn gì có một ngày ngươi sẽ giẫm lên vết xe đổ.
– Ta hiểu.
Lưu Lôi Long vui mừng, hắn hành lễ với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ khoát khoát tay, sau đó đi về phòng của mình, mà Lưu Lôi Long thật vất vả mới ổn định tâm thần, hắn cũng bình tĩnh trở lại.
Không trách hắn thất thố, mất mà lại được, đối với hắn mà nói, việc này thật sự quá trân quý, cũng không dễ dàng chút nào.
Cho dù khôi phục trạng thái trước kia lần nữa, Lưu Lôi Long hoàn toàn dựa theo lời Lý Thất Dạ nói, cũng không nóng nảy đột phá, hắn hảo hảo uẩn dưỡng đại đạo, đánh chắc căn cơ bản thân.
Cho nên, vào ngày bình thường, Lưu Lôi Long dạy hài tử trong thôn xong, hắn lại ôn tập cơ sở của mình.
Sau khi trị khỏi thương thế của Lưu Lôi Long, Lý Thất Dạ lại nhàn nhã một thời gian ngắn, trong thời gian này hắn không làm gì cả, hết nhìn mặt trời mọc lại ngắm mặt trời lặn, giống như hắn không muốn rời khỏi Lưu thôn.
Đương nhiên, đây chỉ là thời gian nhàn nhã của Lý Thất Dạ mà thôi, đoạn thời gian ngắn như vậy so với cuộc đời của hắn thì quá ngắn ngủi.
Nghỉ ngơi như vậy với hắn mà nói là cơ hội hiếm có, hắn sẽ trở về, hắn không có khả năng làm một phàm nhân.
– Cũng nên bắt đầu.
Rốt cục, Lý Thất Dạ thu hồi tâm thần, hắn bắt đầu tu luyện.
Hiện tại đạo hạnh Lý Thất Dạ không còn, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, hắn lúc này chỉ là người bình thường mà thôi.
Hơn nữa, hắn tu tập công pháp, đại đạo năm xưa, Lý Thất Dạ đã sớm ném ra sau đầu và quên chúng đi.
Đó cũng không phải thời gian trôi qua quá lâu, Lý Thất Dạ lựa chọn quên đi tất cả công pháp, tu hành, hắn muốn bắt đầu lại từ đầu.
Giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật, sau khi nó đã thành hình, cho dù là kiệt tác của trời thì nó đã đến cực hạn, nếu như nói một tờ giấy trắng, trước khi viết lên nó, nó tràn ngập khả năng vô hạn.
Đây là kỷ nguyên của Lý Thất Dạ, kỷ nguyên do đích thân hắn tạo ra, cho nên bắt đầu lại từ đầu, hắn sẽ đặt trụ cột hoàn toàn mới, khai sáng ra độ cao mới trước đó chưa từng có!
Đây chính là vì cái gì Lý Thất Dạ vứt bỏ tất cả công pháp và ảo diệu ra sau đầu, hắn quên đi toàn bộ, đối với hắn mà nói, bắt đầu lại từ đầu, khởi điểm hoàn toàn mới, mới có thể đạt tới độ cao mới!
Lý Thất Dạ tu đạo cũng không lựa chọn, đối với hắn mà nói, không có gì đáng giá lựa chọn, mặc kệ hắn bắt đầu như thế nào, cuối cùng vạn đạo đồng quy.
Cho nên, Lý Thất Dạ bắt đầu tu luyện Vạn Vật Tâm Pháp khắc ở đầu thôn, đây chính là tâm pháp bình thường nhất của Bát Hoang.
Vạn Vật Tâm Pháp, đây chính là một trong bảy tâm pháp bình thường nhất, không chỉ nói mỗi một môn mỗi nhất phái trong Bát Hoang đều có tâm pháp như vậy, cho dù là quán nhỏ hay tiệm sách ven đường nào trong Bát Hoang cũng có thể mua được quyển sách về nó.
Vạn Vật Tâm Pháp, nó là một trong bảy đại tâm pháp, cũng là tâm pháp truyền lưu phổ biến nhất thế gian.
Trong Bát Hoang, có đủ lời đồn về về bảy đại tâm pháp khởi nguyên.
Có người nói, bảy đại tâm pháp chính là tiên nhân truyền thụ lại, cũng có người nói, bảy đại tâm pháp chính là sau khi thiên địa sụp đổ giáng xuống, chính là thứ phúc trạch bá tánh thiên hạ.
Cách nói do tiên nhân truyền thụ lại được mọi người tin tưởng hơn cả.
Cuối thời đại hoang loạn, có một thiếu niên được tiên nhân vượt giới truyền thừa đại đạo, nhận được tiên pháp, từ nay về sau hắn ngang trời xuất thế và quét ngang Bát Hoang, bình định đại loạn, tố kim thân, chứng nhận đại đạo, trở thành một đời Đạo Quân vô thượng, hắn chính là Ma Tiên Đạo Quân tiếng tăm lừng lẫy!
Về sau Ma Tiên Đạo Quân lập đại giáo, hoằng tâm pháp, từ đó về sau, người trên thế gian đều biết bảy đại tâm pháp.
Cũng chính bởi vì như thế, rất nhiều người đời sau cho rằng, bảy đại tâm pháp chính là do Ma Tiên Đạo Quân sáng chế, cho nên được người ta gọi là Ma Tiên Thất Pháp!
Có một ít người xì mũi xem thường, đặc biệt là một ít người có kiến thức, bọn họ không thèm quan tâm cách nói này, cho rằng đây chẳng qua là Chân Tiên giáo nói khoác cho mình mà thôi.
Có không ít tu sĩ có học thức đã từng nghiên cứu qua, trên thực tế, trước Ma Tiên Đạo Quân đã có bảy pháp truyền lưu, tu sĩ trước Đạo Quân đều có người tu luyện qua bảy pháp này.
Bảy pháp này cổ xưa có thể ngược dòng tìm hiểu đệ nhất Đạo Quân của Bát Hoang, chính là “Mãi Áp Đản” Đạo Quân!
Chỉ có điều, sau khi trải qua thời kỳ hoan loạn, trăm giáo tàn lụi, mãi cho đến Ma Tiên Đạo Quân thì đại đạo hưng thịnh, Ma Tiên Đạo Quân một lần nữa sửa sang biên tu lại bảy pháp, phát huy bảy pháp, lúc này mới làm cho bảy pháp truyền bá rộng rãi trong Bát Hoang.
Cũng chính bởi vì như thế, Ma Tiên Đạo Quân chưa từng nói mình sáng chế bảy pháp này.
Không ít tu sĩ ôm suy nghĩ như thế, cũng gọi bảy pháp là Đại Thế Thất Pháp!
Đương nhiên, đối với ái gì Ma Tiên Thất Pháp, cái gì Đại Thế Thất Pháp, cho dù là cách nói nào, Lý Thất Dạ đều không thèm để ý, cũng không đặt vào trong mắt, về phần bảy pháp này từ đâu tới đây, chính hắn còn không rõ hay sao?
Đại Thế Thất Pháp, theo thứ tự là: Hỗn Độn Tâm Pháp, Khai Thiên Tâm Pháp, Phong Thần Tâm Pháp, Vạn Vật Tâm Pháp, Thế Đạo Tâm Pháp, Tồn Ma Tâm Pháp, Hồi Tâm Pháp!
Bảy đại tâm pháp, sau thời đại Ma Tiên mới lưu truyền rộng rãi, có thể nói, mỗi một giáo phái thậm chí là tục nhân phàm giới đều có người tu luyện.
Nhưng về sau khi vạn tộc hưng thịnh, vạn đạo thịnh vượng, có không ít Đạo Quân chứng đạo, sáng chế ra các công pháp khác, sau khi có nhiều tâm pháp hơn xưa, hậu nhân chậm rãi vứt bỏ Đại Thế Thất Pháp.
Đặc biệt là đệ tử của những đại giáo sẽ không đi tu hành Đại Thế Thất Pháp, hơn nữa rất nhiều trưởng bối đại giáo tông môn cũng không khuyến khích đệ tử tu hành Đại Thế Thất Pháp.
Đối với rất nhiều tu sĩ trên thế gian mà nói, Đại Thế Thất Pháp quá mức bình thường, mỗi người đều có thể tu luyện, không có ảo diệu vô song gì đáng nói, hơn nữa, đối với thế nhân mà nói, tu luyện Đại Thế Thất Pháp, bất kể tốc độ hay hiệu quả đều rất chậm.
Đặc biệt là những đại giáo tông môn, bọn họ có rất nhiều tâm pháp nhập môn, đặc biệt là tâm pháp do Đạo Quân của bọn họ sáng chế.
Thậm chí ngay cả tâm pháp nhập môn hoàng giai hạ phẩm cũng tốt hơn cả Đại Thế Thất Pháp.
Cho nên, khi càng ngày càng nhiều tâm pháp tu luyện nhanh hơn, càng thích hợp với tông môn của mình xuất hiện, người trên thế gian tu luyện Đại Thế Thất Pháp càng ngày càng ít, đến cuối cùng, chỉ có phàm nhân hoặc những người không có tông môn mới tu hành Đại Thế Thất Pháp, không chỉ nói đệ tử đại giáo tông môn, ngay cả tiểu môn tiểu phái cũng sẽ không tu luyện Đại Thế Thất Pháp.
Hơn nữa, càng về sau, có vô số người phê bình chú giải Đại Thế Thất Pháp, từ đó làm cho Đại Thế Thất Pháp tốt xấu lẫn lộn, xuất hiện các loại vấn đề, càng làm người ta không tu luyện Đại Thế Thất Pháp.
Có thể nói, trên thế gian, Đại Thế Thất Pháp cổ bản chính thức, một chữ không thay đổi, một chữ không thiếu đã khó tìm, rải rác không có mấy, chỉ sợ không có bao nhiêu người hoặc bao nhiêu đại giáo tông môn cất chứa tâm pháp như thế.
Trên thực tế, Vạn Vật Tâm Pháp lưu trước cửa thôn không phải cổ bản Vạn Vật Tâm Pháp, môn Vạn Vật Tâm Pháp này không biết truyền đi bao nhiêu thế hệ, đã từng có rất nhiều tiền nhân sửa qua, nó đã sớm không còn là Vạn Vật Tâm Pháp.
Đương nhiên, đối với Lý Thất Dạ mà nói cũng không phải vấn đề gì. Tuy hắn sớm quên tất cả công pháp năm đó, nhưng hắn không quên kỷ nguyên do mình khai sáng.
Cho nên, từ Vạn Vật Tâm Pháp trên tấm bia đá, Lý Thất Dạ đã cẩn thận thăm dò, hắn dễ dàng khôi phục Vạn Vật Tâm Pháp.
Sau khi Lý Thất Dạ tu luyện Vạn Vật Tâm Pháp, hắn sẽ không giống người thường, Vạn Vật Tâm Pháp nhìn thì đơn giản nhưng nó lại ẩn chứa ảo diệu của thiên địa, huyền bí của vạn đạo.
Nếu thôi diễn Vạn Vật Tâm Pháp đến cực hạn sẽ tu luyện trực chỉ hạch tâm đại đạo, cần phải tu luyện vô số năm tháng, nhưng đó là đối với người khác, đây là chuyện không có khả năng, đối với Lý Thất Dạ mà nói, việc này rất dễ dàng.
Cho nên, nếu có người chính thức biết rõ Lý Thất Dạ có thể tu luyện ảo diệu vạn vật trong Vạn Vật Tâm Pháp, người đó nhất định sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.