Hoàng Kiệt cũng tới ủng hộ Lý Thất Dạ, việc này làm cho Chiến Hổ biến sắc, Hoàng Kiệt là người nắm quyền lực không nhỏ, lại có địa vị trong Thần Huyền tông, đây không phải là thứ Chiến Hổ có khả năng rung chuyển.
Hoàng Kiệt đã đến, nội tâm các đệ tử ở đây rùng mình, có một ít đệ tử thông minh đã nhìn ra một ít mánh khóe, đây không phải xung đột đệ tử bình thường.
Một ít đệ tử lâu năm trong Thần Huyền tông cũng ý thức được việc gì đó.
Cho tới nay, Nhân tộc và Yêu tộc trong Thần Huyền tông bất hòa với nhau, cũng có nhiều xung đột, Chiến Hổ xuất thân từ Nộ Hổ phong, đương nhiên sẽ đứng về phía Yêu tộc.
Mà Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long xuất thân từ Bát Trượng phong, không hề nghi ngờ, bọn họ nhất định sẽ đứng về phía Nhân tộc.
Vào lúc đó, đệ tử thông minh cũng đều ý thức được, chuyện của Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ là dây dẫn nổ mà thôi, chỉ sợ sau lưng sẽ liên quan tới tranh quyền giữa Nhân tộc, Yêu tộc trong Thần Huyền tông suốt trăm ngàn năm qua.
– Nói như vậy, Hoàng sư thúc cũng muốn tới bao che hung thủ giết người?
Chiến Hổ biến sắc, trầm mặt nói.
Bất kể như thế nào, Chiến Hổ cũng phải chụp mũ cho Hoàng Kiệt trước, khi đó hắn có thể đứng ở vị trí cao.
Hoàng Kiệt là người trải qua nhiều sóng gió, hắn làm sao bị một câu của Chiến Hổ hù sợ, hắn nói:
– Có phải tội phạm giết người hay không, không phải do hiền chất kết luận. Hiền chất vội vàng kết luận như thế có phải quá nóng vội hay không? Một đệ tử bình thường của Thần Huyền tông, hiền chất lại vội vã đưa hắn vào chỗ chết, hiền chất có dụng tâm gì?
So với Lưu Lôi Long tính tình nóng nảy, Hoàng Kiệt nói chuyện trong bông có kim, hắn nói một câu đã mang đầu mâu nhắm ngay Chiến Hổ.
Hoàng Kiệt nói như vậy, không ít đệ tử Nhân tộc tại nơi này nhìn sang Chiến Hổ.
Mặc dù nói trong Thần Huyền tông, Lý Thất Dạ không có bất kỳ căn cơ, không vãng lai với đệ tử khác, không có bằng hữu, có thể nói, đa số đệ tử Thần Huyền tông có ấn tượng xấu về hắn.
Cho nên, vào lúc vừa bắt đầu, thời điểm Lý Thất Dạ xung đột với Dương Tứ, rất nhiều đệ tử đều không có hảo cảm với Lý Thất Dạ, thậm chí còn mở miệng cười nhạo Lý Thất Dạ.
Nhưng hiện tại Hoàng Kiệt chỉ nói một câu băng quơ lại làm cục diện thay đổi.
Dù gì Chiến Hổ cũng là một đệ tử Thúy Điểu phong, tại sao hắn vội vã dồn Lý Thất Dạ vào chỗ chết, Lý Thất Dạ chỉ là đệ tử bình thường của Thần Huyền tông mà thôi.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù Lý Thất Dạ có tội, tội phải chết, nhưng cũng không phải do Chiến Hổ quyết định, cũng không phải do Chiến Hổ chấp hành, nhất định phải do các phong chủ đồng ý mới được.
Cho nên, vào lúc đó, không ít đệ tử Nhân tộc ở đây dùng ánh mắt khác thường nhìn Chiến Hổ, tất cả mọi người cảm thấy Chiến Hổ đang mượn đề tài để nói chuyện của mình, cố ý chèn ép Thần Huyền tông đệ tử Nhân tộc.
Kể từ đó, chỉ trong nháy mắt, hào khí nơi này rất vi diệu, trước đó, có lẽ tất cả mọi người thấy Lý Thất Dạ hung hăng càn quấy nên nhìn không vừa mắt.
Nhưng nếu như Chiến Hổ thật sự cố ý chèn ép đệ tử Nhân tộc, như vậy sẽ làm đệ tử Nhân tộc trong Thúy Điểu phong cảm thấy bất an, thậm chí đệ tử Nhân tộc đều ôm thành đoàn đối kháng Chiến Hổ.
– Hoàng sư thúc không nên ngậm máu phun người.
Chiến Hổ biến sắc, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Ta chỉ làm công sự, làm tốt chức phận của mình mà thôi, tại sao dụng tâm kín đáo…
– Hiền chất tận tâm công sự, chúng ta rất vui mừng, đều lấy hiền chất làm kiêu ngạo.
So với Lưu Lôi Long, Hoàng Kiệt càng khéo đưa đẩy, nói:
– Nếu là như thế, việc này sẽ do các vị trưởng lão, phong chủ quyết định. Hiền chất tận trung cương vị và công tác, ta nhất định sẽ báo cáo với các trưởng lão.
Hoàng Kiệt vừa nói như vậy đã cắt đứt lời Chiến Hổ định nói, lúc này Chiến Hổ muốn bắt Lý Thất Dạ cũng không có lý do.
Việc này càng làm Chiến Hổ không thể lên tiếng, hắn tức giận nghiến răng.
– Hừ, hi vọng như thế.
Cuối cùng, Chiến Hổ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
– Thúy Điểu phong, không phải là nơi không có pháp luật, bất cứ kẻ nào phạm tội đều cùng tội với nhau, bất cứ kẻ nào muốn bao che. Dám phạm tội trong tay ta, mặc kệ sau lưng có ai làm chỗ dựa thì cũng không nên trách ta thiết diện vô tư.
– Hiền chất có thể thiết diện vô tư như thế, chính là may mắn của Thần Huyền tông chúng ta.
Hoàng Kiệt vỗ tay, vừa cười vừa nói.
Nhưng lúc này Lý Thất Dạ không muốn nghe dong dài, hắn đã đi xa, đối với Lý Thất Dạ làm theo ý mình, đối với Lưu Lôi Long hiểu hắn nhất cũng không thể làm gì, hắn nói:
– Thiếu gia có lời gì muốn nói không?
Kỳ thật Lưu Lôi Long ngược lại hi vọng Lý Thất Dạ nói vài lời hạ giọng, Lưu Lôi Long hắn là người táo bạo, không khéo đưa đẩy như Hoàng Kiệt, hắn không hi vọng Lý Thất Dạ gây thù hằn khắp nơi trong Thần Huyền tông.
– Có lời gì dễ nói?
Lý Thất Dạ đi xa, hắn vẫn không quay đầu lại, phong khinh vân đạm nói:
– Giết một người mà thôi, cần gì để ý, tàn sát ngàn vạn cũng chỉ là việc nhỏ.
Lý Thất Dạ nói lời này làm Lưu Lôi Long cười khổ, hắn cũng không thể trách được, Hoàng Kiệt ngẩn người, hắn lần đầu tiên nhìn thấy người kiêu ngạo như vậy.
– Hừ, các vị cũng nghe kẻ hung hăng này nói gì rồi chứ?
Đương nhiên Chiến Hổ bất mãn, hắn hừ một tiếng.
Các đệ tử ở đây nhìn nhau, mọi người không chỉ cảm thấy Lý Thất Dạ nói lời này quá mức hung hăng càn quấy và cuồng vọng, hơn nữa tất cả trong suy nghĩ của mọi người, bọn họ càng không có hảo cảm với hắn.
Dương Tứ bị pho tượng đập chết, chuyện này đã truyền bá khắp Thần Huyền tông, người nghe thấy tin tức càng không dám tin tưởng.
Một đệ tử Ngân Giáp Chiến Khu lại bị pho tượng đập chết, chuyện này nói ra không ai tin, nhưng sự thậ tlaij phát sinh.
– Chết như vậy quá ủy khuất, cũng quá oan.
Không ít đệ tử đều cho rằng như vậy, dù sao bị pho tượng rơi xuống đập chết, đối với đệ tử nào cũng là chuyện khó tiếp nhận, thật sự quá oan uổng.
– Tại sao có thể như vậy chứ?
Có một ít đệ tử lớn tuổi cảm thấy quỷ dị, một pho tượng có thể nặng bao nhiêu? Mà đạo hạnh Dương Tứ dễ dàng nâng vật nặng mấy ngàn cân, hiện tại bị pho tượng đập chết, cái chết như vậy quá khó tin.
– Nhất định là Lý Thất Dạ làm trò quỷ.
Đệ tử có giao tình với Dương Tứ oán hận nói.
– Làm trò quỷ thế nào?
Một ít đệ tử Thần Huyền tông nghĩ không ra, một đệ tử Phàm Thai Nhục Thân, cho dù làm trò quỷ thế nào cũng khó giết chết đệ tử Ngân Giáp Chiến Khu, đây vốn là chuyện không có khả năng.
Càng làm cho mọi người nghỉ không ra là, với thực lực của Dương Tứ, hắn hoàn toàn không có đạo lý bị một pho tượng đập chết như vậy, bởi vậy việc này quá khó tưởng tượng nổi.
– Đây là trùng hợp, nhất định là trùng hợp.
Cũng có người nói thầm, đương nhiên, gần đây chuyện trùng hợp xảy ra trên người Lý Thất Dạ quá nhiều.
– Có lẽ, có những người khác động tay chân.
Có một ít đệ tử lớn tuổi nghĩ đến một khả năng khác.
Dương Tứ cũng không phải bị pho tượng đập chết đơn giản như vậy, một pho tượng làm sao có thể đập chết Dương Tứ? Cho nên, sau lưng nhất định có người càng cường đại hơn đang làm trò quỷ, ám toán Dương Tứ.
Vào lúc đó, có một ít đệ tử liền nghĩ đến một ít người, đương nhiên, đây cũng chỉ bọn họ suy đoán trong nội tâm mà thôi, không ai dám nói.
Dù sao, loại chuyện này không có chứng cớ, cũng không có ai dám nói ra khỏi miệng, một khi nói chính là vu oan trưởng bối, đây chính là tội lớn.
Đương nhiên, Chiến Hổ cũng sẽ không bỏ qua như vậy, cho nên về chuyện này, hắn đã khiếu nại các vị trưởng lão và năm đại phong chủ.
Thúy Điểu phong chủ Liệt Viêm Lang Vương Trương Việt, đương nhiên hắn không thể làm như không thấy, không nói Chiến Hổ là đệ tử hắn coi trọng, chỉ bằng việc một đệ tử chết trong ngọn núi mà hắn quản lý, hắn làm sao có thể ngồi yên không quan tâm.
– Tra, tra, tra đến cùng, có dấu vết nào lập tức báo cáo.
Trương Việt trầm giọng nói.
Môn hạ đệ tử do dự sau đó nói khẽ:
– Phong chủ, chỉ bằng một đệ tử Phàm Thai Nhục Thân, mặc kệ hắn làm ra yêu thuật gì cũng khó có khả năng giết chết một đệ tử Ngân Giáp Chiến Khu, chỉ sợ sau lưng có người giở trò quỷ.
Ánh mắt Trương Việt ngưng trọng, hàn quang hiện ra, sau đó lại biến mất, hắn lạnh lùng nói:
– Không có bất kỳ chứng cớ nào thì không được nói! Nếu không, đó là tội lớn.
Môn hạ đệ tử lập tức sợ hãi kêu to một tiếng, không dám nhiều lời nữa, hắn cúi đầu nói:
– Đúng, đúng, đệ tử hiểu.
– Nói với Chiến Hổ, mặc kệ có ai cản trở, ta sẽ toàn lực ủng hộ hắn, nhất định phải tra cho ta, ta muốn xem Lý Thất Dạ có vấn đề gì.
Trương Việt trầm giọng phân phó.
Tên đệ tử ứng một tiếng, hắn vội vàng rời đi.
Sau khi môn hạ đệ tử rời đi, ánh mắt Trương Việt lạnh lẽo.
Lưu Lôi Long quay về, đương nhiên, đối với hắn mà nói không cấu thành uy hiếp gì, dù sao Lưu Lôi Long đã không phải là Lưu Lôi Long năm đó.
Nhưng nếu thật sự có một ít đệ tử không rõ lai lịch thì sao? Trong nội tâm Trương Việt sinh ra dự cảm điềm xấu.
Dù sao, hắn ngồi trên vị trí phong chủ, vừa mới bắt đầu có chút miễn cưỡng, huống chi, trong Thần Huyền tông cũng có không ít người kích động muốn hắn rời khỏi vị trí này, nếu hắn có sai lầm gì, nói không chừng chắc chắn sẽ có người thay thế hắn.
– Pho tượng đập chết.
Nhận được khiếu nại của Chiến Hổ, Thiên Thủ Bồ Vương chỉ cười khẩy, hắn đứng tại chỗ như pho tượng.
– Trong đó huyền cơ trùng trùng điệp điệp.
Thiên Thủ Bồ Vương than nhẹ.
– Đây là trùng hợp sao?
Đệ tử bên cạnh cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn không dám kết luận.
– Cũng quá trùng hợp rồi.
Thiên Thủ Bồ Vương nói:
– Pho tượng kia đứng sừng sững trăm vạn năm, mỗi thời mỗi khắc đều có người đi qua dưới pho tượng, ngươi nghe nói pho tượng rơi xuống bao giờ chưa?
Đệ tử nghe xong cũng hiểu có đạo lý, nghe nói pho tượng đó là tổ sư Thần Huyền tông sáng lập, nó đứng ở đó hơn trăm vạn năm, chưa từng rơi xuống lần nào, hiện tại đột nhiên rơi xuống đập chết một đệ tử, việc này quá quái dị.