Chương 466: Thiên Đạo Viện

Thiên Đạo Viện

Lý Thất Dạ liếc Tiểu Nê Thu:

– Bằng vào cá tính lười nhác hết ăn lại nằm của ngươi mà muốn thành tiên đế? Đang nằm mơ giữa ban ngày sao? Muốn làm tiên đế thì luyện hóa linh
vực của mình trước đi. Vực không thành giới còn nói gì đến tiên đế?

Tiểu Nê Thu bị Lý Thất Dạ trừng, chột dạ nịnh nọt:

– Có công tử đây thì tiểu nhân làm sao dám giành vị trí tiên đế với công tử? Ta thành chân thần là được, không làm tiên đế, không làm. Công tử
mới là thiên mệnh hướng về, công tử không thành tiên đế thì thế gian này không ai có tư cách!

Bành lão đạo sĩ lẩm bẩm:

– Hai đại thần, nếu đám sư đệ không trấn an được Vực Thần chắc nó sẽ biến mất giống như Họa Thần của Tẩy Nhan cổ phái.

Trì Tiểu Điệp kiềm không được hỏi:

– Tẩy Nhan cổ phái từng có Họa Thần, Thiên Đạo Viện có Vực Thần được gọi là hai đại thần, ai mạnh hơn ai?

Từ lúc Trì Tiểu Điệp còn nhỏ xíu đã nghe nói về hai đại thần, là truyền
thuyết xa xôi, không ngờ hôm nay nàng có thể bàn luận với khoảng cách
gần như vậy.

Bành lão đạo sĩ cười pha trò:

– Cái này không dễ nói, không dễ nói, khó nói.

Lý Thất Dạ nói:

– Cái này phải xem là ở đâu. Nếu trong Thiên Đạo Viện thì Vực Thần có
thiên địa chi mạch, bản thân nó sinh ra tại đây, chứng thần tại đây, nó
cắm rễ trong thiên địa này, thiên địa cho nó sử dụng. Vực Thần thủ hộ
Thiên Đạo Viện, có thể nói không ai địch lại. Miễn Vực Thần không rời
khỏi Thiên Đạo Viện, cắm rễ trong thiên địa này thì dù tiên đế tự mình
đến chưa chắc mạnh mẽ vượt qua được nó. Nếu Vực Thần rời khỏi Thiên Đạo
Viện thì khó nói, dù sao huyết khí của nó suy kiệt, đấu cùng Họa Thần sẽ chịu thiệt lớn.

Trì Tiểu Điệp chấn động:

– Cường đại vậy?

Tiên đế đích thân đến chưa chắc công phá được Vực Thần, cái này đáng sợ biết mấy.

Lý Thất Dạ liếc Trì Tiểu Điệp, nói:

– Thiên Đạo Viện có thể sừng sững từ vạn cổ đến bây giờ là có nguyên
nhân của nó. Huống chi lai lịch Vực Thần kinh thiên, nàng không tưởng
tượng được. Tiếc rằng nó bị Thiên Đạo Viện liên lụy, thành vì Thiên Đạo
Viện, thua cũng vì Thiên Đạo Viện. Nếu lúc còn trẻ Vực Thần rời khỏi
Thiên Đạo Viện thì nó sẽ chịu tải thiên mệnh, trở thành một tiên đế.

Bành lão đạo sĩ mỉm cười nói:

– Vực Thần từ nhỏ sinh ra trong Thiên Đạo Viện, các lão dốc hết tâm
huyết nuôi nấng nó. Vực Thần xem Thiên Đạo Viện là nhà mình, không muốn
rời đi là đương nhiên.

Lý Thất Dạ liếc Bành lão đạo sĩ, nói:

– Là Thiên Đạo Viện các người luyến tiếc Vực Thần rời đi mới đúng! Trăm
ngàn vạn năm nay Vực Thần chắn bao nhiêu ải khó cho Thiên Đạo Viện?
Thiên Đạo Viện có công lớn cho nhân tộc, sự thật thì Vực Thần cũng có
công rất lớn trong đó.

Bành lão đạo sĩ cười gượng, ấp úng:

– Đúng đúng.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Rốt cuộc sắp trở về với cát bụi. Vực Thần sống đã lâu, có ngày sẽ rời
đi. Trên đời không ai trường sinh, tiên đế cũng vậy, tồn tại bất hủ cũng thế.

Lý Thất Dạ nói làm Bành lão đạo sĩ buồn bã, buông tiếng thở dài. Bành
lão đạo sĩ hiểu đạo lý này, các lão Thiên Đạo Viện cũng hiểu. Ngày này
rồi sẽ đến, vì giữ lại Vực Thần mà Thiên Đạo Viện dốc hết tâm huyết kéo
dài tuổi thọ cho nó. Cố gắng bao nhiêu cũng có ngày Vực Thần sẽ đi.

– Ta muốn đi Thiên Đạo Viện các người một chuyến.

Lý Thất Dạ nói với Bành lão đạo sĩ:

– Gần đây thiên địa chi mạch các người dao động quá mãnh liệt, rất lạ
thường. Khó nói môn hộ sẽ mở ra ở đâu, ta cần vào Thiên Đạo Viện nhìn
xem. Tổ địa đạo cơ các người khóa thiên địa chi mạch này lại, ta muốn
thăm dò tổ địa của các người mới hiểu rõ biến dị lần này ra sao.

Trong thời gian này Lý Thất Dạ không chỉ sai Tiểu Nê Thu thăm dò thiên
địa chi mạch biến đổi, hắn suy tính nhiều về Hư Không Môn. Đương thời
không ai hiểu rõ Hư Không Môn nhiều hơn Lý Thất Dạ, nên hắn cảm thấy đời này xác xuất tìm được Hư Không Môn thật sự rất lớn.

– Được!!!

Bành lão đạo sĩ vội trả lời:

– Ta kêu đám sư đệ già sắp xếp cho ngươi.

Bành lão đạo sĩ rất vui thấy Lý Thất Dạ vào Thiên Đạo Viện, hắn sâu
không lường được không chừng sẽ tranh thủ cơ hội cho Thiên Đạo Viện.

– Không.

Lý Thất Dạ lặng im một lúc sau nói:

– Vậy đi, ta vào Đại Thế viện là được.

Bành lão đạo sĩ nhỏ giọng hỏi:

– Có cần báo với tổ sư không?

Bành lão đạo sĩ rất muốn biết lai lịch của Lý Thất Dạ, muốn biết tại sao hắn quen tổ sư Trường Sinh Viện bọn họ? Đây vốn là chuyện không thể
nào, hoặc Lý Thất Dạ là hậu nhân của người quen cũ của tổ sư Trường Sinh Viện?

– Không.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Không cần kinh động ai, ta chỉ muốn xem tình huống thiên địa chi mạch thế nào.

Lý Thất Dạ thầm thở dài trong lòng.

Gặp mặt chẳng bằng không gặp, bây giờ Lý Thất Dạ không muốn thấy Ma Cô,
thời đại quá xa xôi, chuyện dĩ vãng đã phủ bụi, cần gì gặp lại?

Bành lão đạo sĩ không miễn cưỡng, gật đầu, nói:

– Ta kêu Nhạc tiểu tử sắp xếp cho ngươi. Tiểu tử kia là đệ tử xuất sắc
nhất trong thế hệ trẻ Thiên Đạo Viện chúng ta, tâm tính, tính cách rất
tốt, đáng giá bồi dưỡng.

Bành lão đạo sĩ cố ý liếc Trì Tiểu Điệp đứng bên cạnh.

Lý Thất Dạ bật cười, không tỏ ý kiến gì.

Lý Thất Dạ nói với Trì Tiểu Điệp:

– Dọn dẹp đi, ngày mai chúng ta đi Thiên Đạo Viện.

Hôm sau, Lý Thất Dạ dân theo Trì Tiểu Điệp, Tiểu Nê Thu rời khỏi Tổ Thần miếu. Bành lão đạo sĩ chưa rời khỏi Trường Sinh Viện nhưng đã sắp xếp
mọi thứ để Lý Thất Dạ vào Đại Thế viện.

Trước khi rời đi Trì Tiểu Điệp lưu luyến nhìn Tổ Thần miếu cũ nát, nhìn
pho tượng tổ tiên Tri gia. Trong Tổ Thần miếu giâu quá nhiều bí mật, thế nhân không biết lai lịch của hai miếu cũ này, càng không biết trong
miếu cũ chứa bí mật gì, Trì Tiểu Điệp cũng không rõ.

Đối với Trì Tiểu Điệp thì ngôi miếu cũ kia chứa quá nhiều thứ, có thể
nói thời gian ở trong miếu thay đổi nàng rất nhiều, như tâm tính, kiến
thức. Từ khi đến Tổ Thần miếu mở ra cánh cửa cho Trì Tiểu Điệp, khiến
nàng thật sự chạm đến đường hoàng đại đạo.

Trước khi tới đây Trì Tiểu Điệp là chim vàng anh kiêu kỳ, công chúa Sư
Hống quốc, thiên chi kiêu nữ. Mặt ngoài Trì Tiểu Điệp khiêm tốn cỡ nào
thì bên trong vẫn có sự kiêu ngạo kim chi ngọc diệp, cao quý kim y ngọc
thực. Nhưng khi tới Tổ Thần miếu, Trì Tiểu Điệp chỉ là một người tu đạo
thành kính, mài hết kiêu ngạo, giấu vào trong. Trì Tiểu Điệp thành kính ở lại bên Lý Thất Dạ.

Trước đó Trì Tiểu Điệp chỉ thấy một góc nhỏ đại đạo, từ khi đi theo Lý
Thất Dạ nàng mới thấy đại đạo thật sự. Trì Tiểu Điệp nhờ đó bước chân
vào đường hoàng đại đạo, đi thông điện phủ vô thượng.

Lý Thất Dạ nhìn Trì Tiểu Điệp lưu luyến Tổ Thần miếu, nói:

– Đi đi, sau này nếu nàng muốn trở về tùy thời có cơ hội.

Trì Tiểu Điệp hít sâu, lạy tổ tiên của mình, đứng dậy đi theo Lý Thất Dạ.

Thiên Đạo Viện, truyền thừa sừng sững vạn cổ, là truyền thừa cổ xưa nhất nhân tộc. Trong hế gian có người nói khởi nguồn đại đạo nhân tộc có hai truyền thuyết, một là Chiến Thần điện, thứ hai là Thiên Đạo Viện.

Đế Bá

Đế Bá

Score 9
Status: Ongoing Author:
Ngàn vạn năm trước, Lý Thất Dạ trồng xuống một cây Thúy Trúc.Tám trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ nuôi một đầu cá chép.Năm trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ thu dưỡng một cái tiểu cô nương.... ... ... ... ...Hôm nay, Lý Thất Dạ tỉnh lại sau giấc ngủ, Thúy Trúc tu luyện thành thần linh, cá chép hóa thành Kim Long, tiểu cô nương trở thành Cửu Giới Nữ Đế.Đây là cố sự về một tiểu tử bất tử Nhân tộc dưỡng thành Yêu Thần, dưỡng thành Tiên thú, dưỡng thành Nữ Đế...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset