Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long ngạc nhiên một lúc lâu mới khôi phục tinh thần, bởi vì bọn họ chưa từng suy nghĩ qua việc này.
Đối với tu sĩ mà nói, Đại Thế Thất Pháp đã có từ thời đại rất cổ xưa, mọi người cũng đã quen với sự tồn tại của nó, hơn nữa, Đại Thế Thất Pháp phổ cập rất rộng, khắp nơi đều có, nhưng hiện tại rất nhiều đại giáo tông môn lại vứt bỏ Đại Thế Thất Pháp.
Trong năm tháng dài dằng dặc đó, tất cả mọi người quen với sự tồn tại của Đại Thế Thất Pháp, nhưng chỉ sợ không có bao nhiêu người suy nghĩ qua, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại là Đại Thế Thất Pháp? Mà không phải Đại Thế Tứ Pháp hoặc là Đại Thế Cửu Pháp?
Đây là việc trùng hợp sao? Cho nên, chưa từng có người hoài nghi hoặc thường thức như vậy, Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long không kịp phản ứng bọn họ đều ngây ngốc, bởi vì bọn họ chưa từng nghi vấn việc này, chưa từng suy nghĩ vấn đề như thế.
Cho nên, hiện tại Lý Thất Dạ vừa hỏi thăm, Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long lâm vào suy nghĩ.
Dù sao, rất nhiều người đời sau cũng biết, Đại Thế Thất Pháp chính là thứ do Ma Tiên Đạo Quân truyền bá và phổ cập khắp Bát Hoang.
Nếu như Đại Thế Thất Pháp thật sự có nơi nào cần đơn giả hóa hoặc cần cải biến, kinh diễm như Ma Tiên Đạo Quân, chỉ sợ hắn đã sớm sửa đổi Đại Thế Thất Pháp, nhưng hình như Ma Tiên Đạo Quân không cải biến Đại Thế Thất Pháp, hắn chỉ truyền bá Đại Thế Thất Pháp khắp Bát Hoang.
– Có chuyện gì không?
Thời điểm Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt ngẩn người, Lý Thất Dạ nhìn bọn họ.
Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long đều phục hồi tinh thần, bọn họ nhìn nhau và cảm thấy xấu hổ, hai người bọn họ chà xát tay.
Cuối cùng Lưu Lôi Long mở miệng, nói:
– Thiếu gia, tông môn mỗi một năm đều có một kỳ thi cuối năm, đó là một lần tuyển chọn đệ tử, tuy đám nhỏ có trụ cột không kém nhưng tại tu luyện công pháp có khiếm khuyết, cho nên muốn thỉnh thiếu gia chỉ giáo một hai.
Lưu Lôi Long nói đám nhỏ chính là hài tử Lưu Thôn.
Thời điểm còn ở lại Lưu thôn, bọn nhỏ Lưu thôn đạt được Lý Thất Dạ chỉ điểm, đạo cơ tâm pháp rất vững chắc.
Nhưng tu luyện công pháp cao hơn, hài tử Lưu Thôn chậm hơn đệ tử Thần Huyền tông không ít, dù sao Lưu thôn không có gì công pháp gì có thể truyền thụ cho các hài tử, không giống một ít đệ tử Thần Huyền tông, bọn họ mang nghệ bái sư, thậm chí có chút ít đệ tử bản thân xuất thân từ năm mạch của Thần Huyền tông, bọn họ từ nhỏ đã tu luyện công pháp rất tốt, từ phương diện này mà nói, hài tử Lưu thôn không có biện pháp so sánh với bọn họ.
Cũng chính bởi vì như thế, lúc này Lưu Lôi Long mới đặc biệt đến thỉnh giáo Lý Thất Dạ, muốn nghe theo Lý Thất Dạ chỉ điểm.
Lúc này, Hoàng Kiệt vô cùng nghiêm túc, hắn chăm chú lắng nghe, hắn cũng nghe Lưu Lôi Long nói qua, Lý Thất Dạ có kiến giải đặc biệt trên tu hành đại đạo, hắn có thể chữa khỏi thương thế của Lưu Lôi Long, cho nên, Hoàng Kiệt cũng muốn nghe kiến giải của Lý Thất Dạ một chút, trong lòng hắn cũng có một ít vấn đề tu hành cần thỉnh giáo Lý Thất Dạ.
Đối với Lưu Lôi Long thỉnh giáo, Lý Thất Dạ cũng không trả lời, hắn nhìn phương xa, cuối cùng hắn đứng dậy, nói:
– Đi ra ngoài một chút.
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt kinh ngạc, Lý Thất Dạ đi ra ngoài làm gì?
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt phục hồi tinh thần, bọn họ vội vàng theo sau, bọn họ cũng không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì, đột nhiên Lý Thất Dạ nói muốn đi ra ngoài, đây là việc bọn họ cảm thấy khó hiểu.
Thần Huyền tông rất lớn, núi non giao thoa với nhau, bốn phương thông suốt, có thể nói, ở lại bất cứ ngọn núi nào của Thần Huyền tông đều có thể đi tới nơi khác.
Lý Thất Dạ đi dọc theo ngọn núi, hắn tiến tới nơi càng sâu của Thần Huyền tông.
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt cũng không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì, bọn họ đành phải đi theo Lý Thất Dạ.
Trên con đường này gặp phải rất nhiều đệ tử Thần Huyền tông, bọn họ nhìn thấy việc này thì kỳ quái, Lý Thất Dạ chẳng qua là đệ tử bình thường của Thần Huyền tông mà thôi, thậm chí có thể nói là bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, tư chất ba phàm, Phàm Thai Nhục Thân, đệ tử như vậy có thể tùy tiện tìm ra trong Thần Huyền tông.
Nhưng chính đệ tử bình thường như thế, hai trưởng bối như Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt lại rất coi trọng hắn, đây là việc các đệ tử Thần Huyền tông không hiểu, vì cái gì Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt lại nhìn trúng đệ tử bình thường, trên người hắn có gì đáng cho bọn họ chờ mong hay sao?
Cho dù có không ít đệ tử cảm thấy khó hiểu, nhưng có Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long ở đây, mọi người không dám nhiều lời, nhưng sau lưng sẽ có người bàn tán với nhau.
Có các loại suy đoán, cũng có đệ tử cho rằng, Lý Thất Dạ rất có thể là mỗ mỗ mỗ con riêng; cũng có đệ tử cho rằng, Lý Thất Dạ kích phát mười ba khối lập phương tỏa sáng, đạt được Tiên Cổ Cửu Pháp đã làm hắn bị tông môn chú ý trọng điểm
Dù sao Tiên Cổ Cửu Pháp chính là công pháp cường đại nhất Thần Huyền tông, đương nhiên Thần Huyền tông sợ hãi công pháp vô địch như vậy tiết lộ ra ngoài, cho nên, Thần Huyền tông nhất định sẽ có sách lược vẹn toàn.
– Nói là bảo hộ họ Lý, còn không bằng nói đây là giám sát, nếu họ Lý dám tiết lộ Tiên Cổ Cửu Pháp, hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Có đệ tử suy đoán như thế.
Bọn họ xem ra, nếu như Lý Thất Dạ tiết lộ Tiên Cổ Cửu Pháp của Thần Huyền tông ra ngoài, Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt sẽ lấy mạng của hắn.
Tại Thần Huyền tông, chỉ cần không phải trọng địa, năm đại chủ phong, mấy trăm ngọn núi ở nơi này, đệ tử Thần huyền Phong đều có thể ra vào tự do.
Lý Thất Dạ một đường xâm nhập, hắn không có cảm giác gì, lúc này đã đi tới tổ phong.
Tổ phong, đây chính là ngọn núi chính cao nhất Thần Huyền tông, nếu như toàn bộ Thần Huyền tông là một con Huyền Vũ, như vậy ngọn núi chính giống như Huyền Vũ ngẩng đầu, đầu lâu như vậy giống như xâm nhập vào bầu trời.
Tại tổ phong có dòng sông vờn quanh, con sông này giống như linh xà vòng qua tổ phong, nước sông lao nhanh, từ xa có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Lúc này, Lý Thất Dạ đi đến bờ sông, hắn đi lên đài cao nhìn về phương xa, nhìn tổ phong cao vút trong mây.
Sau lưng xa hơn chính là dãy núi phập phồng, đằng sau năm đại chủ phong có mấy trăm tòa ngọn núi dính liền lẫn nhau, bàng bạc đại khí, giống như giáp xác của Huyền Vũ, nó có thể chịu tải thiên địa vô tận.
Thần Huyền tông có sáu đại ngọn núi chính, nhưng tổ phong lại khác với năm đại chủ phong, năm nơi này đều có nhân khẩu thịnh vượng, mà tổ phong lại bị mây mù quấn quanh, không chỉ nói tổ phong không có người ở, không có truyền thừa, cho dù muốn leo lên tổ phong cũng khó khăn.
Bởi vì tổ phong Thần Huyền tông không biết nguyên nhân gì, cho tới nay đều bị phong tỏa, nghe nói tổ phong Thần Huyền tông bị lực lượng cực kỳ cường đại phong ấn, không chỉ nói đệ tử bình thường, cho dù là trưởng lão Thần Huyền tông cũng không thể leo lên đỉnh.
Thường thường nhiều khi, chỉ có thời điểm điển lễ trọng đại, Thần Huyền tông mới có thể cử hành dưới tổ phong, ngày bình thường, tổ phong sẽ không cho ai leo lên.
Lúc này, Lý Thất Dạ nhìn qua tổ phong Thần Huyền tông, nhìn đỉnh núi bao phủ trong mây mù, hắn cười nhạt, hình như hắn đã nhìn rõ ảo diệu trong đó.
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt đều cảm thấy kỳ quái, vì cái gì Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào đỉnh núi tổ phong?
– Thiếu gia nhìn cái gì?
Thật lau sau, Lưu Lôi Long mới đi lên hỏi.
Lý Thất Dạ vẫn nhìn đỉnh núi tổ phong, hắn nói:
– Ngươi có biết trên đỉnh tổ phong có thứ gì hay không?
Lời này làm cho Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt ngạc nhiên, qua một hồi lâu, Lưu Lôi Long gãi gãi đầu, nói:
– Ta không biết, giống như, giống như không có người nào leo lên đỉnh tổ phong.
– Không, nghe nói trừ tổ sư ra, chúng ta có một tổ sư khác leo lên đỉnh, đó chính là Nam Loa Đạo Quân.
Hoàng Kiệt nói.
Nam Loa Đạo Quân là người chấn hưng Thần Huyền tông, cũng là người duy nhất tố kim thân chứng đạo của Thần Huyền tông.
– Người thứ hai là ta.
Lý Thất Dạ nói.
Lý Thất Dạ lời này bình thản nhưng Lưu Lôi Long, Hoàng Kiệt lại ngây người, bọn họ nhìn nhau.
Lần này Hoàng Kiệt hít khí lạnh, tuy hắn cảm thấy Lý Thất Dạ vô cùng thần kỳ, cho người ta cảm giác sâu không lường được, nhưng Lý Thất Dạ nói ra lời như vậy, hắn cảm thấy Lý Thất Dạ nói có phần khuếch đại.
Tổ phong Thần Huyền tông luôn phong ấn như thế, trừ tổ sư Huyền Vũ của bọn họ ra, cũng chỉ có Nam Loa Đạo Quân đi lên.
Hiện tại Lý Thất Dạ nói người thứ hai leo lên sẽ là hắn, lời này thật sự quá mức hung hăng càn quấy, cũng quá mức cuồng vọng.
– Tông chủ chúng ta chưa từng leo lên đỉnh núi.
Cuối cùng Hoàng Kiệt nói một câu.
– Hắn là hắn, ta là ta, làm sao có thể giống nhau.
Lý Thất Dạ không đặt việc này trong lòng.
Lời này làm Hoàng Kiệt hít thở không thông, tông chủ Bình Thoa Ông của bọn họ chính là đệ nhất cao thủ của Thần Huyền tông, có được thực lực nhập Thánh, trong Thần Huyền tông đã không có ai mạnh hơn hắn, trên thực tế, trong toàn bộ bắc Tây Hoàng hiện tại, tông chủ Bình Thoa Ông của bọn họ đều là nhân vật khó lường.
Hiện tại Lý Thất Dạ chỉ nói một câu hời hợt, hoàn toàn không đặt tông chủ vào lòng.
Hơn nữa, tông chủ Bình Thoa Ông của bọn họ đều không thể trèo lên đỉnh tổ phong, Lý Thất Dạ dám dõng dạc nói hắn có thể trèo lên đỉnh, đây là việc làm Hoàng Kiệt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng Kiệt nhìn chung quanh, may mắn, bốn phía không có những người khác, bằng không lời này lọt vào tai của người khác, bọn họ phạm tội đại bất kính.
– Thiếu gia thật muốn trèo lên tổ phong?
Sau khi phục hồi tinh thần, Lưu Lôi Long hỏi rõ ràng, dù sao trừ Nam Loa Đạo Quân, không còn ai leo lên đỉnh bao giờ, bất kể nói thế nào, cũng khó làm người ta tin tưởng Lý Thất Dạ có thể làm được chuyện chỉ có Đạo Quân mới có thể làm.
– Trèo lên đỉnh mà thôi, cần gì ngạc nhiên!
Lý Thất Dạ bình thản nói một câu.
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt không biết nên nói cái gì mới tốt, Lưu Lôi Long bội phục Lý Thất Dạ sát đất, nhưng nói tới chuyện này, hắn cũng có chút do dự.
Vào lúc đó, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, hắn nhìn Lưu Lôi Long và nói:
– Không phải ngươi hỏi bọn nhỏ nên tu luyện công pháp gì sao?