Đối với Thiết Tiên Yêu Vương phẫn nộ, Lý Thất Dạ làm như không thấy, hắn vẫn phong khinh vân đạm, hắn chỉ là liếc mắt nhìn Chiến Hổ dưới chân, cười cười, nói ra:
– Ta ghét nhất người thua không nổi, hôm nay đã đạp nát khuôn mặt của ngươi, dùng răn đe kẻ khác làm theo!
– Ngươi dám!
Chiến Hổ sợ tới mức quát to một tiếng.
Nhưng mà, Chiến Hổ lời còn chưa nói hết đã nghe tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, dưới một cước của Lý Thất Dạ, xương cốt gò má của Chiến Hổ bị giẫm nát.
– Ah!
Chiến Hổ kêu thê lương thảm thiết vang vọng cả Thần Huyền tông, máu tươi nhuộm đỏ bùn đất, khuôn mặt Chiến Hổ bị Lý Thất Dạ đạp xuống và biến hình.
Vào lúc đó, Nộ Hổ phong phát ra tiếng hừ lạnh như sấm sét, chấn nhiếp không biết bao nhiêu đệ tử sợ hãi hồn phi phách tán, đây là Thiết Tiên Yêu Vương cuồng nộ, nhưng cuối cùng hắn không có ra tay.
Bị một cước của Lý Thất Dạ đạp xuống đi, xương gò má vỡ nát, Chiến Hổ ngất đi.
Đối với một vị cường giả Vương Giả Phách Thể mà nói, thống khổ như vậy cũng có thể thừa nhận, nhưng mà lòng tự trọng của Chiến lại khó thừa nhận, với tư cách đệ tử kiệt xuất của Thần Huyền tông, một trong những thiên tài cường đại nhất, hôm nay lại bị một đệ tử bất nhập lưu giẫm nát mặt trước nhiều người, cho dù hắn trị khỏi thương thế nhưng mặt mũi mất hết, hắn bị nổi giận công tâm, Chiến Hổ lập tức ngất đi.
Chiến Hổ ngất đi bị mang đi nhanh chóng, cũng mang trở về Nộ Hổ phong cứu chữa, Lý Thất Dạ cũng lười liếc nhìn thêm một cái.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ tổ phong yên tĩnh, tiếng hít thở của mọi dần dần tăng nhanh, cũng không ai dám thở lớn tiếng.
Trước đó, bao nhiêu người tức giận ghen nghét và xem thường Lý Thất Dạ, bọn họ cho rằng Lý Thất Dạ tà môn cỡ nào cũng chỉ là tà đạo mà thôi.
Đặc biệt là những đệ tử có thiên phú cao, trong nội tâm có vài phần xem thường Lý Thất Dạ.
Cho dù Lý Thất Dạ lập nên kỳ tích, có ít người tự nhận xuất thân tốt, thực lực mạnh, cho nên không hề cố kỵ mở miệng cười nhạo Lý Thất Dạ, châm chọc Lý Thất Dạ.
Nhưng mà, vào lúc này bọn họ rùng mình sợ hãi, âm thanh xương cốt của Chiến Hổ vỡ nát quanh quẩn bên tai bọn họ, âm thanh rất chói tai, thậm chí rét lạnh thấu xương như băng chùy, bọn họ sợ hãi khó nói thành lời.
Trong yên tĩnh, không ít đệ tử nhìn nhau, trong mắt bọn họ mang theo lo lắng, đặc biệt là những đệ tử từng cười nhạo Lý Thất Dạ, lòng bàn tay của bọn họ xuất hiện mồ hôi lạnh.
Trước đó, bao nhiêu đệ tử cho rằng, chỉ bằng tư chất ba phàm của Lý Thất Dạ, thực lực Thiết Bì Cường Thể, bất kể cười nhạo hắn như thế nào, mỉa mai hắn ra sao cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Bởi vì trong mắt bọn họ, Lý Thất Dạ lập nên kỳ tích không phải dựa vào đạo hạnh bản thân, mà là một ít tà môn ma đạo mưu lợi mà thôi.
Nhưng, hiện tại đã không giống, sự thật máu tươi đầm đìa đã bày ở trước mặt, cho dù là Chiến Hổ cũng bị giẫm mát đôi má, thậm chí Thiết Tiên Yêu Vương can thiệp cũng không làm nên chuyện gì.
Các đệ tử ở đây đã hiểu, Lý Thất Dạ chính là một hung nhân, nhân vật hung ác, hắn thật ác độc, chỉ sợ chính mình có chỗ dựa thế nào, hắn chưa chắc sẽ bỏ qua cho mình.
Cho nên, các đệ tử nghĩ thông suốt điểm này đều sợ hãi, có chút đệ tử âm thầm may mắn chính mình không có đắc tội Lý Thất Dạ.
Ông!
Vào lúc này, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng rút một cái, ngàn vạn binh khí chuyển động trên đỉnh đầu của hắn như đĩa quay, mỗi một binh khí đều thoáng qua trước mặt Lý Thất Dạ.
Dường như các binh khí đang tranh thủ tình cảm của Lý Thất Dạ, hình như chúng thậm chí muốn dừng trước mặt Lý Thất Dạ một thời gian ngắn, cũng muốn bị Lý Thất Dạ chọn trúng, ngay cả binh khí Đạo Quân cũng không ngoại lệ.
Cảnh này rất khó lường, cũng không thể tưởng tượng nổi, đối với bao nhiêu đệ tử mà nói, thậm chí là thiên tài, bọn họ cầu một kiện binh khí trong đó mà không được, đặc biệt là binh khí Thiên giai, bọn họ càng cầu mà không được.
Về phần binh khí Đạo Quân, đối với vô số đệ tử mà nói, nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí những cường giả Thần Huyền tông đều cầu mà không được.
Nhưng mà, hiện tại mỗi một kiện binh khí đều muốn được Lý Thất Dạ chọn lựa, chênh lệch lớn như thế, mọi người nghĩ mà không rõ.
Kể cả hộ pháp và các trưởng lão ở đây, thậm chí những hộ pháp trên đám mây cũng thế.
– Người so với người giận điên người.
Ngay cả tồn tại như Thiên Thủ Bồ Vương cũng cười khổ, nói ra:
– Nhớ năm đó, thời điểm ta còn trẻ, ta muốn binh khí Đạo Quân cũng tốn hao sức chín châu hai hổ nhưng không thể thành công, hôm nay lại biến thành đồ chơi trong tay hắn.
Lý Thất Dạ tiện tay rút trúng, ngàn vạn binh khí chuyển động ở trước mặt hắn, thậm chí đều muốn dừng trước mặt hắn lâu một chút, các đệ tử, kể cả các trưởng lão cũng trông mà thèm.
– Binh khí rất nhiều.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói, đối với ngàn vạn binh khí trước mặt, hắn chỉ liếc mắt nhìn nhưng không thèm quan tâ,.
– A, a, a.
Thủ tịch trưởng lão cười ha ha, hắn chà xát tay, nói ra:
– Hiền chất có yêu mến, cứ chọn một món, không, chọn nhiều thêm vài món, ngươi ưa thích cứ mang đi.
Nói đến đây, Thủ tịch trưởng lão đều có vài phần nịnh nọt, bộ dáng như vậy đã làm rất nhiều đệ tử khó tin tưởng đây chính là Thủ tịch trưởng lão, thực lực của hắn không yếu hơn đám người Thiên Thủ Bồ Vương.
Đương nhiên, lúc này đâu chỉ Thủ tịch trưởng lão, tất cả trưởng lão ở đây, thậm chí đám người Bình Thoa Ông ở trên đám mây cũng khẩn trương.
Như Thủ tịch trưởng lão có vài phần nịnh nọt, không phải nói vi nịnh nọt Lý Thất Dạ, mà là sợ hãi Lý Thất Dạ mang đi tất cả binh khí trong đó.
– Như thế nào, có phải sợ ta mang đi tất cả?
Lý Thất Dạ hời hợt nói một câu như vậy.
– A, này, này…
Thủ tịch trưởng lão cười khan một tiếng, Lý Thất Dạ nói đúng chỗ lo lắng của hắn, trên thực tế, đâu chỉ Thủ tịch trưởng lão, cho dù đám người Bình Thoa Ông ở trong đám mây cũng nghĩ thế.
Nếu như Lý Thất Dạ thật sự mang tất cả binh khí đi, như vậy, binh phần sẽ mất hiệu lực, từ nay về sau biến thành có tiếng không có miếng.
Điểm chết người nhất là, nếu như Lý Thất Dạ thật muốn mang đi tất cả binh khí, bất kể là Thủ tịch trưởng lão hay tông chủ Bình Thoa Ông, không ai có thể làm gì.
Dù sao, Lý Thất Dạ có thể mang đi tất cả binh khí đều là hợp quy hợp lý, hoàn toàn phù hợp môn quy Thần Huyền tông, bọn họ làm trưởng bối cũng không nói cái gì.
– Muốn hay không, dùng chúng bán lấy tiền, ví dụ ta mang đi tặng.
Lý Thất Dạ nói.
– Này…
Lý Thất Dạ nói một câu như vậy, đám người Thủ tịch trưởng lão giật mình, ngay cả Bình Thoa Ông cũng khiếp sợ..
Các đệ tử ở đây không dám tin vào tai mình.
Nhưng, chuyện này có khả năng, dù sao, hiện tại Lý Thất Dạ có thể mang đi tất cả binh khí.
Chỉ có điều, chuyện như thế, bất cứ người nào của Thần Huyền tông đều chưa nghĩ qua, cầm tất cả binh khí trong binh phần đi bán? Chuyện không hợp thói thường như thế, bọn họ chưa từng nghĩ tới.
– Này này, không phải là không thể được.
Cuối cùng Thủ tịch trưởng lão gượng cười, thần thái hết sức khó xử, hắn chà xát tay hoà giải, nói ra:
– Chỉ có điều, binh phần này do liệt tổ liệt tông Thần Huyền tông lưu lại, là di sản của liệt tổ liệt tông, có một ngày nó thật biến thành phế tích, chúng ta sẽ thẹn với liệt tổ liệt tông, cũng không có biện pháp bàn giao với con cháu sau này…
– Hiền chất có thể suy nghĩ một chút, lưu chút gì đó cho hậu nhân, dù sao, Thần Huyền tông cũng không thể không có một binh phần như vậy, hiền chất ngươi nói có đúng hay không…
Vào lúc này, Thủ tịch trưởng lão không ngừng cầu tình, đánh bài tình cảm với Lý Thất Dạ.
Với tư cách Thủ tịch trưởng lão, hắn lúc nào cầu tình như thế, hiện tại vì binh phần, vì nội tình của Thần Huyền tông, hắn cũng không thể không làm, đành phải kéo mặt mo xuống cầu tình Lý Thất Dạ.
Các trường lão khác cũng ngừng thở, ngay cả Bình Thoa Ông cũng không dám lên tiếng, vạn nhất Lý Thất Dạ thật sự mang tất cả binh khí đo, như vậy Thần Huyền tông sẽ tổn thất rất lớn.
Nhìn xem dáng vẻ bi ai của Thủ tịch trưởng lão, Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Tốt, cũng đừng đánh bài tình cảm nữa, ngươi khóc thật thê thảm, thật quá xấu xí, trêu chọc các ngươi một chút mà thôi.
– Hiền chất nói đúng, đúng thế.
Thủ tịch trưởng lão vội vàng tươi cười.
– Bỏ đi, trả lại cho các ngươi, tránh các ngươi khẩn trương như thế, nếu như ta thực mang đi, chỉ sợ các ngươi không ăn cơm vô.
Lý Thất Dạ cười nói, sau đó hắn vẫy tay.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, chỉ thấy ngàn vạn binh khí như chim rừng bay vào trong binh phần, khi tất cả binh khí trở về vị trí cũ, tổ phong chấn động một lúc, khí thế mênh mông như trường hồng quán nhật.
Sau một lát mới yên tĩnh lại, chỉ thấy bên trong binh phần vẫn tràn ngập kiếm khí đao mang, khí tức binh khí quay cuồng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhìn binh phần không có biến hóa gì, không biết có bao nhiêu đệ tử cảm thấy giật mình như một giấc chiêm bao, giống như bọt nước, thật sự không chân thật.
Thậm chí có đệ tử dụi mắt, cảm giác mình đang nằm mộng.
Cũng có rất nhiều đệ tử nhìn thấy tất cả, trong nội tâm không có tư vị, bọn họ đã xem thường Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ trong mắt bọn họ đã là một phế vật, nhưng hôm nay hắn chiếm hết danh tiếng, tiện tay có thể triệu hoán ngàn vạn binh khí, đây là chuyện làm người ta hâm mộ cỡ nào!
Nhìn thấy tất cả binh khí quay về, đám người Thủ tịch trưởng lão thở ra một hơi, may mắn Lý Thất Dạ nguyện ý trả lại tất cả binh khí, nếu không, bọn họ sẽ biến thành tội nhân của Thần Huyền tông, thẹn với liệt tổ liệt tông Thần Huyền tông, cho dù đi xuống suối vàng cũng không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông.
Hiện tại Lý Thất Dạ trả lại tất cả binh khí, binh phần không tổn hại, đây là chuyện rất nhiều người không làm được.