Từng là đại đạo hầu, nhất
tinh ngũ cung chân nhân, đúng là địch thủ đáng sợ. Một số thiên tài Đỉnh Thế viện thầm so sánh mình và Quỷ Phù Thụ, lòng chìm xuống.
Còn học sinh Đại Thế viện vừa thấy Quỷ Phù Thụ khí thế khiếp người, khí
lạnh bốc lên, như lệ quỷ bước ra từ bóng tối là đã run cầm cập.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn Quỷ Phù Thụ, hắn ra lệnh cho Trì Tiểu Điệp:
– Nếu đã lên Đoạn Long đài thì không chết không bỏ qua. Giết nàng ta,
đừng làm ta mất mặt, tin tưởng nàng có thể phát huy uy lực tuyệt học.
Trì Tiểu Điệp hít sâu, tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Phượng.
Trì Tiểu Điệp nói:
– Nếu ngươi muốn có một lời thì ta sẽ nói cho ngươi.
Hoàng Phủ Phượng quát to:
– Thứ tiện nhân không biết sống chết, hôm nay bản quận chúa sẽ tự tay xé nát ngươi!
Hoàng Phủ Phượng lấy ra bảo lô, tiếng phượng hót vang lên. Bảo lô như thần phượng bay lượn lao hướng Trì Tiểu Điệp.
Trì Tiểu Điệp khẽ quát, tay cầm thần nhẫn giơ lên cao, đao ý cuồn cuộn như nước sông chảy xuống.
Lúc này Lý Thất Dạ chậm rãi leo lên một Đoạn Long đài khác, hắn chỉ vào Quỷ Phù Thụ, từ từ nói:
– Lên đây chịu chết!
Lý Thất Dạ lên Đoạn Long đài liền khiêu chiến Quỷ Phù Thụ, tuyên bố gã
đi lên chịu chết. Lý Thất Dạ thốt ra câu này làm mọi người có mặt hút
ngụm khí lạnh, thầm nghĩ: Tiểu tử này quá kiêu ngạo.
Quỷ Phù Thụ biểu tình cực kỳ khó xem, gã xuất thân đại tộc, bái vào Diêu Quang cổ quốc, có thể nói là thiên tài, ai dám coi khinh gã như vậy?
Có học sinh Đại Thế viện, có học sinh Đỉnh Thế viện, khi nghe Lý Thất Dạ buông lời ngông cuồng thì lắc đầu, nói:
– Tiểu quỷ này quá kiêu ngạo, quá cuồng!
Số ít học sinh Thánh Thế viện bàng quang con ngươi co rút:
– Tiểu quỷ này không biết sống chết, thực lực của Quỷ Phù Thụ có thể vào Thánh Thế viện, hắn đến Đỉnh Thế viện chẳng qua là kiêng dè cái gì.
Mặt Quỷ Phù Thụ lạnh băng, âm khí đằng đằng càng giống quỷ thần. Quỷ Phù Thụ bước lên Đoạn Long đài, gã nhìn Lý Thất Dạ, lộ quỷ khí âm trầm.
Quỷ Phù Thụ hỏi:
– Ngươi muốn chết như thế nào? Ta xé tứ chi của ngươi ra hay từng đao từng đao băm?
Lý Thất Dạ không thèm nhướng mí mắt lên, chậm rãi nói:
– Ngươi nói nhảm nhiều quá, có giỏi thì hành động, đừng múa mép khua môi.
Quỷ khí trên người Quỷ Phù Thụ tăng vọt:
– Thứ không biết sống chết!
Quỷ Phù Thụ vốn đằng đằng quỷ khí bỗng chốc toàn thân phát ra từng luồng tiên quang, đế tức mờ ảo.
Rầm!
Trong phút chốc Quỷ Phù Thụ bùng nổ, tốc độ nhanh đến khó tin, không ai
thấy rõ tốc độ của gã. Cùng với tiếng vang, Quỷ Phù Thụ đụng bay Lý Thất Dạ đập mạnh vào Đoạn Long đài.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lý Thất Dạ đập mạnh người vào Đoạn Long đài, đạo văn trên Đoạn Long đài lấp lóe. Đoạn Long đài được nhân vật vô địch gia cố, khắc pháp tắc không thể xóa nhòa, nếu không bị Lý Thất Dạ đập mạnh
như thế một ngọn núi cao cũng sẽ bị đụng vỡ.
Quỷ Phù Thụ một kích đụng bay Lý Thất Dạ, gã kiêu ngạo đứng:
– Đom đóm mà đòi so với trăng?
Từng lũ tiên quang phát ra từ người Quỷ Phù Thụ, đế tức cuồn cuộn như lửa, làm người ta kính sợ.
Thấy tiên quang trên người Quỷ Phù Thụ, có học sinh biết hàng biến sắc mặt, kinh kêu:
– Diêu Quang truy tiên, Diêu Quang tiên đế mệnh công!
Học sinh đến từ Thánh Thế viện cũng thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm đế
tức kinh người. Học sinh Nhàn Thế viện, Đại Thế viện thì hút ngụm khí
lạnh, đối với bọn họ đế thuật là xa xôi không thể với tới.
– Tiểu quỷ này không biết lượng sức, đế thuật phát ra hắn không chết mới lạ.
Có học sinh Đỉnh Thế viện vui sướng khi người gặp họa nói:
– Phù Thụ học trưởng đế thuật vô song, dư sức bá thế!
Tuy học sinh Đỉnh Thế viện chỉ nói nịnh Quỷ Phù Thụ nhưng nhiều người
tim rớt cái bịch. Ngũ cung nhất tinh chân nhân, tu luyện đế thuật, tồn
tại như vậy đối với ngũ tinh chân nhân là mối uy hiếp rất đáng sợ.
Lúc này một thanh âm biếng nhác vang lên:
– Đom đóm? Đang nói ngươi sao?
Lý Thất Dạ cẩn thận đứng dậy, hắn phủi bụi dính trên người.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Mới làm nóng người mà ngươi huênh hoang quá vậy?
Thấy Lý Thất Dạ không bị tổn thương chút nào, Quỷ Phù Thụ trầm giọng quát:
– Giết!!!
Quỷ Phù Thụ xông lên, trong khoảnh khắc đó tốc độ của gã nhanh vượt sức
tưởng tượng, truy điện đoạt quang, nháy mắt va chạm tại vào người Lý
Thất Dạ.
Tốc độ như vậy, cú va chạm đó làm người ta biến sắc mặt. Đây đơn thuần
là tốc độ, không có chiêu thức biến hóa, không có đạo pháp ảo diệu, đơn
thuần là tốc độ đôi khi đáng sợ hơn công pháp.
Quỷ Phù Thụ tu luyện Diêu Quang cổ quốc đế thuật “Diêu Quang truy tiên” khiến tốc độ của gã nhanh khủng khiếp.
Đối diện cú va chạm siêu nhanh của Quỷ Phù Thụ, Lý Thất Dạ lù lù bất
động. Thoáng chốc người Lý Thất Dạ run lên, pháp tắc thần liên kêu keng
keng, trấn ngục thần thể thức tỉnh trấn áp thiên địa.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Quỷ Phù Thụ đụng mạnh vào người Lý Thất Dạ, máu
phun tung tóe. Nhưng người bị đụng bay không phải Lý Thất Dạ, máu không
phun ra từ người hắn mà là Quỷ Phù Thụ.
Trấn ngục thần thể lộ ra, Lý Thất Dạ như núi thần trên cửu thiên không
thể lay động, nặng hơn mặt đất, chìm hơn cửu giới. Tốc độ của Quỷ Phù
Thụ nhanh nhưng đụng vào người Lý Thất Dạ là đánh vào thần nhạc không
thể lung lay, cho nên gã bị đánh bay, máu phun tung tóe.
Quỷ Phù Thụ bị đụng bay, toàn thân tiên quang lấp lánh, tiên quang như
cánh thần. Quỷ Phù Thụ lộn cù mèo, tiên quang mang gã bay lượn.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Muốn an toàn rút lui?
Quỷ Phù Thụ chưa đáp xuống đất thì Lý Thất Dạ bước ra một bước, trong
phút chốc Côn Bằng bay lên, đế uy nhảy vọt, Lý Thất Dạ một bước đuổi
theo Quỷ Phù Thụ. Chân Lý Thất Dạ như trời đạp vào người Quỷ Phù Thụ.
Quỷ Phù Thụ biến sắc mặt, tiên quang như mưa. Quỷ Phù Thụ vọt lên cao
kéo dài một chuỗi cái bóng, tốc độ siêu nhanh, dùng “Diêu Quang truy
tiên” mệnh công phát huy tốc độ đến cực hạn. Trong khoảnh khắc đó Quỷ
Phù Thụ trốn khỏi chân Lý Thất Dạ, cũng kéo giãn khoảng cách.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Muốn trốn?
Côn Bằng vọt lên, không minh biến ra, không gian không còn khoảng cách.
Tốc độ của Quỷ Phù Thụ đã nhanh đến nỗi thiên tài yêu nghiệt của Thánh
Thế viện phải tán thán. Nhưng Quỷ Phù Thụ chưa trốn thoát được đã bị Lý
Thất Dạ chặn đường, một chân như roi quất mạnh.
Quỷ Phù Thụ ngạc nhiên, thoáng chốc gã muốn né cũng không kịp. Quỷ Phù
Thụ bản năng lấy ra bảo khí phòng ngự, tốc độ của gã nhanh nhưng Lý Thất Dạ mau hơn.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai. Một chân Lý Thất Dạ nặng ức vạn quân, một chân
quất bảo khí tan vỡ, tiếng xương gãy vang lên. Quỷ Phù Thụ bị đập mạnh
vào Đoạn Long đài, máu phun tung tóe, máu màu tím nhuộm đỏ Đoạn Long
đài.
Tiếng xương kêu răng rắc, những người đứng xem hút ngụm khí lạnh, rợn
tóc gáy. Nghe tiếng xương gãy làm mọi người cảm giác như bản thân mình
cũng bị gãy xương.
Có thiên tài yêu nghiệt Thánh Thế viện con ngươi co rút nhìn chằm chằm
Côn Bằng nhảy lên đỉnh đầu Lý Thất Dạ, biểu tình nghiêm nghị.