Cũng có tu sĩ trong lòng khó chịu với những lời âm dương quái khí của đệ tử đại giáo cương quốc này, lập tức châm biếm ngược lại.
– Ngươi…
Đệ tử của đại giáo cương quốc này nhất thời trợn mắt nhìn tới, mà tu sĩ
châm biếm cũng hơi có lai lịch, không chút nào yếu thế mà nhướng mày
nhìn ngược lại.
CHuyện như vậy đối với khắp nơi chờ đợi mà nói chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ
mà thôi, đại nhân vật chân chính chú ý tràng chiến tranh này còn là bảo
trì bình thản.
– Đây là một tử cục!
Có trí giả đang âm thầm quan sát, xa xa nhìn tới Hổ Khiếu tông, cuối cùng nói:
– Bất luận Lý Thất Dạ có tới hay không cũng không cải biến được kết cục. Tới, hắn hẳn phải chết, Trì gia ông cháu cũng hản phải chết, hắn không
tới, Trì gia ông cháu vẫn là phải chết!
Nghe được lời như vậy, vãn bối của trí giả không khỏi nói:
– Lý Thất Dạ nhưng là một đại hung nhân, hắn tu luyện tiên thể, trong
tay lại chấp chưởng hai kiện Tiên đế bảo khí, Hổ Khiếu tông căn bản
không có bảo vật có thể chống nổi Tiên đế bảo khí, ở dưới hai kiện Tiên
đế bảo khí, chỉ sợ Hổ Khiếu thái thượng hoàng cũng không ngăn được đi,
ta cảm thấy phần thắng của Lý Thất Dạ lớn hơn nha.
Trí giả lắc đầu nói:
– Nếu như chỉ là một cái Hổ Khiếu tông, Lý Thất Dạ đúng là có phần
thắng, mặc dù nói bốn tòa hung mộ của Hổ Khiếu tông cực kỳ cường đại,
nhưng mà Lý Thất Dạ nắm hai kiện Tiên đế bảo khí, chỉ cần hắn không ham
chiến, tốc chiến rồi lui nhanh, ở dưới che chở của Tiên đế bảo khí còn
là có cơ hội chạy trốn. Nhưng mà hiện tại thế cục bất đồng, cho dù là Lý Thất Dạ nắm Tiên Đế bảo khí, thậm chí hắn có cứu binh cường địa, nếu
như hắn tiến đến vẫn là tự chui đầu vào lưới.
Không nghi ngờ chút nào, trí giả này biết được tin tức mà người khác không biết, biết được một chút bí mật kinh người.
– Hổ Khiếu tông có viện binh?
Vãn bối của trí giả nghe được lời nói của trưởng bối, trong lòng không
khỏi vì vậy mà e sợ, dù sao Lý Thất Dạ ở Đông Bách thành kết thù nhiều
lắm, không biết có bao nhiêu người muốn trừ hắn cho thống khoái.
– Đâu chỉ là viện binh!
Trí giả thở dài nói:
– Đây quả thực là thần tới sát thần, ma tới đồ ma, bất luận là ai tới,
đó cũng là một cái tử lộ, cho nên nói đây là một cái tử cục!
Nghe được lời như vậy của trưởng bối, đám vãn bối đều không khỏi hoảng sợ, không nhịn được hỏi:
– Hổ Khiếu tông mời tới nhân vật như thế nào?
– Tồn tại rất đáng sợ, rất đáng sợ!
Có trí giả nhìn Hổ Khiếu tông, cuối cùng nhẹ nhàng mà thở dài nói.
Thời gian từng khắc trôi qua, rốt cuộc mặt trời treo ở trên bầu trời
cao, cuối cùng là Hổ Khiếu tông củ cười lạnh motojt iếng nói:
– Hừ, tiểu quỷ họ Lý là không dám tới, đẩy ra ngoài chém, trước chém nhỏ, sau đó lại chém già!
Khi Hổ Khiếu tông chủ đã hạ mệnh lệnh muốn trảm Trì Tiểu Đao, ngay cả
rất nhiều tu sĩ đến xem đều không khỏi vì đó mà ồ lên, những người có
cừu oán với Lý Thất Dạ lại càng xuất ra một ngụm ác khí, cười lạnh nói:
– Lý Thất Dạ đúng là vẫn là con rùa rút đầu rồi!
– Đúng đấy, cái gì mà hung nhân, lấy ra xem ra chính là một tên cẩu hùng mười phần, một tên hèn nhát, chỉ biết khi yếu sợ mạnh, thời điểm tối
hậu đối diện với một cái đại giáo, hắn còn không phải là kinh sợ rồi.
Nói không chừng hắn đã nấp ở trong động ô quy nào đó mà tè ra quần
rồi…
Một đệ tử khác của đại giáo cương quốc đều không khỏi hãnh diện, thật
giống như Lý Thất Dạ không dám xuất hiện đối với hắn mà nói là một
chuyện hết sức thống khoái.
“Ba” một tiếng, tên tu sũ này còn chưa nói hết, một cái tát hung hăng
đánh qua, đem hàm răng của hắn đều đánh cho rơi đầy đất, thaongs cái
đánh hắn đến không rõ đông tây nam bắc.
– Người nào, người nào đánh lén lão tử!
Tên tu sĩ này thật vất vả đứng vững, phẫn nộ quát.
– Ngươi cảm thấy là ai?
Lúc này ột thanh âm lười biếng vang lên, chỉ thấy ba người an nhàn từ xa đi tới, Lý Thất Dạ từ từ mà đến, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều theo ở
hai bên.
Trong nháy mắt Lý Thất Dạ đã đứng ở bên ngoài Hổ Khiếu tông, hắn nhìn thiên hạ chư hùng ở chung quanh một cái, bình tĩnh nói:
– Đã có người bất mãn với ta, bản thân ta rất hi vọng người bất mãn với
ta thì đứng ra, con người của ta luôn luôn rất công bằng, người muốn tìm ta tính sổ liền đứng ra đi, hôm nay tính luôn một thể với Hổ Khiếu
tông.
Nhưng mà lúc này vô số người đều ngừng lại hô hấp, không có một người
nào dám đứng ra, tu sĩ âm dương quái khí mới vừa rồi kia bị dọa đến sắc
mặt trắng bệch, nấp ở phía sau, đừng nói là đứng ra, nhìn cũng không dám nhìn Lý Thất Dạ, hai chân run run.
Hung diễm của Lý Thất Dạ người nào không biết, ngay cả Diêu Quang cự tử, Thanh Huyền thiên tử đều bị tàn sát như chó, những đệ tử bình thường
của đại giáo cương quốc này làm sao so với nhân vật Diêu Quang cự tử
được, được tính là cái gì, bọn họ cũng chỉ bất quá ở trước lúc Lý Thất
Dạ chưa xuất hiện sính một chút miệng lưỡi mà thôi.
Lý Thất Dạ lại lười để ý tới những gà đất chó kiểng này, hắn đứng ở bên
ngoài sơn môn của Hổ Khiếu tông, lười biếng nhìn thoáng qua sơn môn mới
xây lại xong, không khỏi nộ ra nụ cười, đạp xuống một cước, “Oanh” một
tiếng, sơn môn mới xây lại ở dưới một cước này nhất thời đổ nát, Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm, tựa như đi bộ dạo chơi, tiến vào Hổ Khiếu tông.
– Tiểu súc sinh, muốn chết!
Điều này làm cho vô số đệ tử của Hổ Khiếu tông nhất thời cuồng nộ, gầm
lên giận dữ, thoáng cái mấy trăm đệ tử thủ ở tứ phương trùng sát mà lên.
Đối với một cái đại giáo cương quốc mà nói, sơn môn chính là mặt của bọn họ, Lý Thất Dạ một cước liền đạp toái sơn môn của bọn họ, đây tương
đương với một cước hung hăng dẫm ở trên mặt của Hổ Khiếu tông.
Song, đối mặt với mấy trăm đệ tử giết lên, Lý Thất Dạ ngay cả mí mắt
cũng không có nháy một chút, vẫn nhàn nhã đi vào Hổ Khiếu tông.
– Tranh!
Nhất thời kiếm minh đao khiếu, nương theo Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều ở hai bên Lý Thất Dạ xuất thủ trong sát na, một người là kiếm hóa âm
dương, đại trận trấn sát mà xuống, vạn kiếm tề minh; một người là một
đao hoành thiên, duy ngã vô địch, một đao chém ra, trên đồ thần linh,
dưới trảm ma vương, cực kỳ hung mãnh bá đạo.
Một người nắm Lục Đạo kiếm, một người chấp chưởng Phách Tiên đao, song
song xuất thủ, trong nháy mắt máu nhuộm bầu trời, tựa như là vẽ lên
huyết vũ, tiếng kêu thảm thiết đều không tới kịp, đao kiếm song kích,
mấy trăm đệ tử ở trong thời gian ngắn ngủi vẫn lạc.
Một màn này thấy đến vô số người sợ hết hồn vía, hung hãn của Lý Thất Dạ là chuyện rất nhiều người biết đến, không nghĩ tới hai người Lý Sương
Nhan, Trần Bảo Kiều xinh đẹp như hoa ở bên cạnh hắn cũng là hung hãn đến hồ đồ, có xu thế quét ngang thiên hạ bát phương.
– Nam nhi phải là như thế!