Chương 568: Song kiều bá đạo (2)

Song kiều bá đạo (2)

Ngay cả rất nhiều tu sĩ ở bên ngoài Hổ Khiếu tông xem chiến đều bị biến
đổi đột nhiên này khiến cho sợ ngây người, người nào cũng không dám tin
tưởng, ở bên trong Hổ Khiếu tông, ở trong lúc khẩn cấp nhất này, đao phủ của Hổ Khiếu tông đột nhiên phản bội Hổ Khiếu tông, cứu Trì Tiểu Đao,
chuyện như vậy thật sự là khó có thể tin.

– Ngươi là người phương nào, dám phản bội tông môn!

Hổ Khiếu thái thượng hoàng bị tức đến run run, chuyện tốt như thế lại bị môn hạ phản đồ phá hư.

Song, đao phủ cứu Trì Tiểu Đao lại biến hóa nhanh chóng, trong nháy mắt biến thành một người khác, cười hì hì nói:

– Ai nói đại gia là đệ tử của Hổ Khiếu tông các ngươi!

người này trừ Tư Không Thâu Thiên ra thì còn là ai được nữa? Hắn đã sớm
nhận lệnh của Lý Thất Dạ tiềm nhập bên trong Hổ Khiếu tông, cũng chính
bởi vì có Tư Không Thâu Thiên lẻn vào Hổ Khiếu tông, Lý Thất Dạ mới định liệu trước được!

– Tiểu tử, hiện tại nhưng là ngươi thiếu ta một mạng rồi!

Tư Không Thâu Thiên cười hì hì nói với Trì Tiểu Đao.

– Tốt lắm, các ngươi trước đi đi!

Sau khi cứu Trì Tiểu Đao, Lý Thất Dạ phân phó cho bọn họ, nói.

– Muốn đi?

Hổ Khiếu thái thượng hoàng là hận đến phát điên, một tràng trò hay cứ như vậy bị phá hư rồi, hắn lành lạnh nói:

– Các ngươi tiến vào thiên la địa võng, coi như là có chắp cánh cũng không thể bay, vẫn là chịu chết đi!

Nói xong, hắn đạp bộ mà ra, bốn mươi chín đạo thần hoàn mở ra, ép tới người ta không thở nổi.

– Chỉ bằng một mình ngươi cũng muốn ngăn cản ta?

Lý Thất Dạ cười dài nhìn Hổ Khiếu thái thượng hoàng một cái, chậm rãi nói:

– Nếu như đây chính là thủ đoạn của Hổ Khiếu tông các ngươi, ta đây liền thật là đáng tiếc.

– Thu thập một tên tiểu quỷ như ngươi cũng không phải là việc gì khó!

Vào lúc này một thanh âm khác lạnh lùng vang lên.

– Oanh!

Một thanh âm vang lên, một lão giả một bước bước ra, trong nháy mắt ngăn chặn đường lui của đám người Lý Thất Dạ, lão giả này lúc bước ra, thiên địa dao động.

Thân thể của lão giả này cũng không phải hết sức khôi ngô, nhưng mà lại
làm cho người ta có một loại cảm giác bá đạo vô cùng, thật giống như lực lượng toàn thân tùy thời đều có thể bộc phát giống nhau.

– Lão quốc sư của Nộ Tiên thánh quốc!

Khi thấy lão hân này, lão giáo chủ thế hệ trước ở bên ngoài Hổ Khiếu tông động dung mà gọi một tiếng, nói:

– Hắn không phải là phong sơn thoái ẩn rồi sao? Lại vẫn một lần nữa xuất thế!

– Lão quốc sư của Nộ Tiên thánh quốc, truyền thuyết là thánh tôn khó lường, chính là Phách thánh thể đại thành!

Ở Đông Bách thành rất nhiều người đều nghe qua một vị nhân vật truyền kỳ như vậy, ở thời đại đạo khó là hạng người tiếng tăm lừng lẫy.

– Truyền thuyết lúc hắn thoái ẩn đã bước vào cảnh giới Thánh Hoàng, lúc
hắn luyện thành Phách thánh thể, Sư Hống thánh hoàng của Sư Hống quốc
còn mới vừa bộc lộ tài năng!

Có người động dung nói.

Lão quốc sư của Nộ Tiên thánh quốc, có người nói hắn sâu không lường
được, càng làm cho người kiêng kỵ chính là phách thánh thể của hắn đã
đại thành, đây nhưng là một trong mười tám thánh thể, một khi đại thành, uy lực cực kỳ cường đại, bất luận kẻ nào cũng đều kiêng kỵ.

Lý Thất Dạ nhìn Hổ Khiếu thái thượng hoàng một chút, lại nhìn lão quốc sư của Nộ Tiên thánh quốc một chút, tự nhiên mà cười nói:

– Đây chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, đều không đáng để ta xuất thủ!

Lời nói cuồng vọng như thế của Lý Thất Dạ nhất thời để cho rất nhiều
người hai mặt nhìn nhau, lời này cũng quá điên cuồng đi, đây nhưng là
Thánh Tôn, cũng là thánh thể đại thành!

Nhưng mà nghĩ đến Lý Thất Dạ một đường đi tới là đồ thần sát ma, rất
nhiều người đều không khỏi cảm thấy Lý Thất Dạ có cái tiền vốn cuồng
vọng này.

– Trước thu thập Hổ Khiếu thái thượng hoàng đi!

Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, phân phó Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều.

Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều hai người không nói hai lời, thoáng cái
đứng dậy, một người là Lục Đạo kiếm nơi tay, một ngươi là Phách Tiên đao nơi tay, nhất thời hai người các nàng khí thế như cầu vồng.

– Đồ không biết sống chết, phù du cũng muốn lay động đại thụ!

Bị Lý Thất Dạ khinh thị như thế, nhất thời khiến cho Hổ Khiếu thái
thượng hoàng giận đến run run, sắc mặt trầm xuống, bốn mươi chín đạo
thần hoàn trong một sát na mở ra, lấy Thánh Tôn chi uy trong háy mắt
nghiền ép hướng về phía Trần Bảo Kiều cùng Lý Sương Nhan.

Lý Sương Nhan trong một sát nay tựa như thánh liên nộ phóng, tiên quang
chiếu khắp, thánh khiết vô song, ở trong lúc cực ngắn, Lý Sương Nhan thế nhưng thoáng cái xuyên qua đạo hoàn nghiền áp của Hổ Khiếu thái thượng
hoàng mà tới.

Thánh quang phổ chiếu, Lý Sương Nhan bước vào, vạn pháp không lây nhiễm, thiên địa chư đạo tránh lui! Đây chính là vô cấu thể của Lý Sương Nhan!

Trong lúc cực ngắn, Lý Sương Nhan lấy tốc độ bất khả tư nghị vượt qua
thần hoàn của Hổ Khiếu thái thượng hoàng, Lục Đạo kiếm liền là một trắng một đen thần mang xuyên qua hết thảy, đâm thẳng tới mi tâm của Hổ Khiếu thái thượng hoàng.

Hổ Khiếu thái thượng hoàng không khỏi vì đó mà cả kinh, lật tay thành
anas, vạn pháp đều trấn áp, từng dải đại đạo pháp tắc nổ vang, từng dải
đại đạo pháp tắc ở dưới pháp ấn của hắn giống như cự long trấn sát mà
xuống.

“Phốc” một tiếng, một kiếm thẳng đến thủ ấn của Hổ Khiếu thái thượng
hoàng, trong nháy mắt máu tươi lâm li, Lục Đạo kiếm không chút lưu tình
mà đâm qua thủ chưởng của Hổ Khiếu thái thượng hoàng.

Song, cho dù vạn pháp trấn áp của Hổ Khiếu thái thượng hoàng, thủ ấn như thiên đều như cũ không chạm được vào Lý Sương Nhan chút nào, ở trong vô tận pháp tác, ở dưới đại đạo chi lực, Lý Sương Nhan giống như cá gặp
nước, vạn pháp không dính, qua lại tự do!

– Không thể nào!

Thấy một màn như vậy, không biết bao nhiêu người thất thanh hoảng sợ hô
to một tiếng, đây quả thực là chuyện không thể nào, vạn pháp không chạm
vào, điều này sao có thể!

Hổ Khiếu thái thượng hoàng vừa mới xuất thủ liền ăn phải thiệt thòi lớn, lúc này để cho sắc mặt của hắn đại viến, đều không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Lý Sương Nhan, bật thốt lên nói:

– Vô Cấu thể! Tiểu thành tiên thể!

Trên thế gian nếu như có cái gì có thể để cho vạn pháp không lây dính,
đó chỉ có Vô Cấu thể là ột trong thập nhị tiên thể trong truyền thuyết,
loại thể chất này quả thực chính là khắc tinh của rất nhiều đạo pháp,
rất nhiều pháp tắc ở trước mặt loại thể chất này tựa như là không có tác dụng.

– Vô Cấu thể!

Nghe được lời nói của Hổ Khiếu thái thượng hoàng, không biết bao nhiêu
người vì đó mà động dung, Lý Thất Dạ tu luyện Trấn Ngục thần thể là một
trong thập nhị tiên thể đã khiến cho người ta hoảng sợ, hiện tỳ nữ ở bên cạnh hắn cũng tu luyện một loại thể chất khác là Vô Cấu thể cũng trong
thập nhị tiên thể!

– Tốt, liền bằng đạo hạnh của ngươi, coi như là Vô Cấu thể cũng không được!

Hổ Khiếu thái thượng hoàng cười lạnh một tiếng, một trận nổ vang vang
lên, lúc này ở trên đỉnh đầu hắn hiện lên một thanh thần kiếm, thần kiếm phun ra nuốt vào thần tính, kiếm quang câu hồn nhiếp phách, làm cho
người ta không rét mà run.

Đế Bá

Đế Bá

Score 9
Status: Ongoing Author:
Ngàn vạn năm trước, Lý Thất Dạ trồng xuống một cây Thúy Trúc.Tám trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ nuôi một đầu cá chép.Năm trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ thu dưỡng một cái tiểu cô nương.... ... ... ... ...Hôm nay, Lý Thất Dạ tỉnh lại sau giấc ngủ, Thúy Trúc tu luyện thành thần linh, cá chép hóa thành Kim Long, tiểu cô nương trở thành Cửu Giới Nữ Đế.Đây là cố sự về một tiểu tử bất tử Nhân tộc dưỡng thành Yêu Thần, dưỡng thành Tiên thú, dưỡng thành Nữ Đế...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset