Chương 571: Lão tổ Hổ Khiếu tông (2)

Lão tổ Hổ Khiếu tông (2)

– Oanh oanh oanh!

Thanh âm vang dội thiên địa, trong khoảng thời gian ngắn Hổ Khiếu tông
là thiên băng địa liệt, lực lượng vô cùng cường đại xé rách đại địa, tồi hủy sơn phong, ở trong nháy mắt này lấy Lý Thất Dạ làm trung tâm, lực
lượng cường đại lấy tư thái bẻ gãy nghiền nát đánh sập từng tòa sơn
phong, nhìn thấy từng tòa sơn phong sụp đổ, từng tòa cổ điện nứt vỡ,
điều này khiến cho cường giả của Hổ Khiếu tông đều hoảng sợ thất sắc,
đây qả thực là ngày tận thế tới.

– Trấn Ngục thần thể, lại là tiểu thành tiên thể!

Ngay cả vô số tu sĩ ở bên ngoài Hổ Khiếu tông xem chiến đều không khỏi
cảm thấy không có chút sức lực nào, dưới sự bá đạo như vậy của tiên thể, đây quả thực là khiến cho người ta nổi lên cảm giác vô lực.

– Đây là không để cho người ta sống nữa rồi, từng tôn tiểu thành tiên
thể xuất hiện, hiện tại Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan chính là tiểu
thành tiên thể, tương lai có một ngày để cho bọn họ đăng lâm Đại Hiền,
lại là Tiên thể đại thành, coi như là Tiên đế xuất thể muốn trấn áp bọn
họ cũng khó khăn!

Có đại nhân vật không khỏi thống khổ rên rỉ nói.

– Mở tổ cơ!

Sắc mặt của Hổ Khiếu tông chủ trắng bệch, điên cuồng hét lên, lúc này Hổ Khiếu tông bọn họ không tiếc bất cứ giá nào đều muốn khởi động tổ cơ.

Sau một mệnh lệnh của Hổ Khiếu tông chủ, chỉ thấy tổ địa của cả Hổ Khiếu tông xông lên từng đạo pháp tắc thô to như tinh hà, ở dưới tinh bích
khổng lồ chống đỡ, Hổ Khiếu tông mở ra tổ cơ, một mảnh pháp tắc hẹp dài
khóa lại đại địa, phong lại thiên không, lúc này mới chặn được lại Lý
Thất Dạ lấy Trấn Ngục thần thể phá hư tổ địa tông thổ của Hổ Khiếu tông.

– Tiểu súc sinh, hôm nay Hổ Khiếu tông ta không đem ngươi bầm thây vạn đoạn thề không bỏ qua!

Hổ Khiếu tông chủ không nhịn được mà điên cuồng hét lên, tổ địa tông thổ của mình bị phá hư như thế, cái này làm sao không để cho hắn đau lòng
chứ.

– Nếu chỉ bằng điểm tổ cơ này của các ngươi, chỉ sợ Hổ Khiếu tông các
ngươi còn không làm được, đến lúc đó không phải là ta bị bầm thây vạn
đoạn mà là ta đạp nát Hổ Khiếu tông các ngươi!

Lý Thất Dạ bình tĩnh mà cười nói.

– Tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng, tổ cơ vạn cổ của Hổ Khiếu tông
ta không ngã, hắc, chỉ bằng loại phù du như ngươi cũng mơ tưởng rung
chuyển!

Lúc này một cái thanh âm âm lãnh vang lên, tựa như một người chết từ dưới lòng đất bò dậy.

Lúc nà một cái kiệu được bốn Cổ Thánh khiêng ra ngoài, trên kiệu có nằm
một lão nhân, một lão nahna tóc trắng thưa thớt, hơn nữa toàn thân là da bọc xương, lão nhân này vừa nhìn giống như là người chỉ còn lại một
hơi, một lão nhân như vậy ngay cả bước đi đều khó khăn, thở một cái cũng phải nửa ngày, lão nhân sắp chết như vậy đủ để khiến cho lão nằm trong
quan tài chờ chết.

Nhưng mà chính là một lão nhân như vậy làm cho người ta có một loại cảm
giác sợ hãi, thân thể giống như da bọc xương của lão mệt mỏi nằm ở trên
kiệu, giống như là một đầu cự long vòng ở trên đó, khi mắt già của lão
nhắm lai, chớp động lên thần mang đáng sợ, tựa hồ trong lúc hai mắt của
lão khép lại có thể hủy diệt hết thảy.

Bất luận kẻ nào nhìn thấy lão nhân trước mắt này đều sẽ không bởi vì lão nằm ở trên kiệu mà phớt lờ, ngược lại thời điểm thấy lão nhân này không biết có bao nhiêu người vì đó mà nổi da gà.

– Đây là lão tổ của Hổ Khiếu tông sao?

Thấy lão nhân này, cảm nhận được loại khí tức khiến cho người ta run rẩy sợ hãi kia, có người không khỏi lẩm bẩm nói.

– Đây, lão nhân này ta có nghe nói qua!

Rốt cuộc có một lão yêu vương vô cùng già nhìn thấy lão nhân này không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, hoảng sợ nói:

– Truyền thuyết hắn là đệ bát thế huyền tôn của Hổ Thần, một mực trần
phong ở chỗ sâu nhất Hổ Khiếu tông, lấy Thì Huyết thạch để ngăn cản thời gian ăn mòn.

Vô số người nghe được lời như vậy đều không khỏi vì thế mà hoảng sợ, đệ
bát thế huyền tôn của Hổ Thần, người này đã sống được baolaua rồi, cho
dù lão một mực bị trần phong ở dưới mặt đất nhưng vẫn làm cho người ta
cảm thấy sợ hãi.

Khi lão nhân này đi ra, trên dưới Hổ Khiếu tông đều quỳ lạy, hô to nói:

– Lão tổ thần uy!

Lão nhân được khiêng qua, lão hấp hối nằm ở trong kiệu, hữu khí vô lực nói:

– Tiểu bối, có thể để cho ta xuất thế, cho dù hôm nay chết ở chỗ này
ngươi cũng đủ kiêu ngạo rồi, biết điều một chút giao ra Tiên thể thuật
đi.

– Một cái lão bất tử!

Lý Thất Dạ híp mắt nhìn tổ tông của Hổ Khiếu tông, cười ngâm ngâm nói:

– Chỉ sợ hôm nay là một lần xuất thế cuối cùng của ngươi, vẻn vẹn là tồn tại cấp bậc lão bất tử còn không thể che chở được cho Hổ Khiếu tông.

Nói xong, một chân đạp tới lão nhân nằm ở trên kiệu, khí phách vô cùng.

Tư thái khí phách như thế khiến cho người ta thấy đến đều không khỏi sợ
hãi, đây nhưng là tòn tại cấp bậc lão tổ, lão bất tử như vậy đặt ở chỗ
nào đều khiến cho người ta nổi da gà, không ít đại giáo đều trần phong
mai táng một hai lão bất tử như vậy, loại tồn tại này vừa xuất thể cũng
rất dễ dàng là ý vị tử vong, loại tồn tại này là sẽ không dễ dàng xuất
thế, trừ phi là gặp phải diệt vong rồi.

Thánh Tôn cũng tốt, Thánh Hoàng cũng được, nhìn thấy lão bất tử cấp bậc
lão tổ này đều đồng dạng là trong lòng sợ hãi, song, Lý Thất Dạ thế
nhưng bá đạo đạp tới một cước.

Lão tổ của Hổ Khiếu tông nằm ở trên kiệu ngay cả nhúc nhích một chút
cũng không có, cong ngón tay bắn ra, “phanh” một tiếng, cả người Lý Thất Dạ bay ra ngoài, nặng nề đụng nát một ngọn núi.

– Thật cường đại!

Một ngón tay liền dễ dàng bắn bay Lý Thất Dạ đã là tiểu thành tiên thể,
không biết có bao nhiêu người da đầu tê dại, hung mãnh của Lý Thất Dạ là mọi người đều biết, song, lão tổ của Hổ Khiếu tông lại dùng một ngón
tay bắn bay!

“Hoa lạp” một tiếng, Lý Thất Dạ từ trong đá vụn xông ra, lúc này trên
người hắn là vết máu loang lổ, bất quá đó chỉ là bị thương ngoài da mà
thôi, đối với Lý Thất Dạ mà nói là nhỏ bé không đáng kể.

– Đáng tiếc, ngươi kém xa rồi, tồn tại còn chưa nhập đại thế đạo, đây là chưa đủ thành đạo!

Lý Thất Dạ cười to, căn bản không đem lão tổ của Hổ Khiếu tông để ở trong lòng.

– Đây quá ngông cuồng đi!

Rất nhiều người nghe được lời nói khí phách như vậy của Lý Thất Dạ đều không khỏi chặc lưỡi hít hà.

Lão tổ của Hổ Khiếu tông nằm ở trên kiệu, một bộ dạng nhìn xuống thương sinh, lão hữu khí vô lực nói:

– Không biết trời cao đất rộng, cho dù là chưa bước vào Đại thế đạo, tàn sát tiểu quỷ như ngươi cũng là dư dả!

Trên Thánh Hoàng chính là Đại Hiền, trên thế gian từng có một câu nói như sau, Tiên Đế không xuất thế, Đại Hiền vô địch.

Trên thực tế câu nói kia là hết sức không rõ ràng, Đại Hiền là phân ra
thành rất nhiều loại, mặc dù tu sĩ thế gian đem tồn tại dưới Tiên Đế đều tính vào một cảnh giới Đại Hiền này, nhưng mà trăm vạn năm qua, tu sĩ
thế gian không bước vào Đại thế đạ hoặc là Đại Hiền không bước vào
Thương thiên đạo đều xưng là Đại Hiền bình thường.

Đế Bá

Đế Bá

Score 9
Status: Ongoing Author:
Ngàn vạn năm trước, Lý Thất Dạ trồng xuống một cây Thúy Trúc.Tám trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ nuôi một đầu cá chép.Năm trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ thu dưỡng một cái tiểu cô nương.... ... ... ... ...Hôm nay, Lý Thất Dạ tỉnh lại sau giấc ngủ, Thúy Trúc tu luyện thành thần linh, cá chép hóa thành Kim Long, tiểu cô nương trở thành Cửu Giới Nữ Đế.Đây là cố sự về một tiểu tử bất tử Nhân tộc dưỡng thành Yêu Thần, dưỡng thành Tiên thú, dưỡng thành Nữ Đế...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset