Lý Thất Dạ đi khắp Thiên
Quần đảo cắt thụ giao của từng gốc, đúng là có chút khác loại, cũng có
một chút phàm nhân dân chúng hơi kỳ quái, bất quá Thiên Quần đảo chính
là địa bàn của Tĩnh Khê quốc, mà người cầm quyền cao nhất của Tĩnh Khê
quốc Thiên Quần đảo đường khẩu là đường chủ Lục Bạch Thu.
Lục Bạch Thu với tư cách là đường chủ của Thiên Quần đảo đều cho phép Lý Thất Dạ ở trên Thiên Quần đảo thu hoạch thụ giao, về phần những người
khác cũng lười can thiệp vào Lý Thất Dạ.
Mà sau đó Lục Bạch Thu cũng tới thăm Lý Thất Dạ, không thể không nói,
Lục Bạch Thu thật đúng là một nữ hài tử không tệ, chỉ cần là tu sĩ của
Nhân tộc sau khi đi tới Thiên Quần đảo không gây chuyện thị phi đều có
thể nhận được chiếu cố của Thiên Quần đảo đường khẩu bọn họ.
Dĩ nhiên Lục Bạch Thu thấy Lý Thất Dạ đi lên Thiên Quần đảo thu nhiều
thụ giao của Quỷ Hòe thụ như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên, nói:
– Ngươi thu hoạch nhiều thụ giao của Quỷ Hòe thụ như vậy, đây là dùng để làm cái gì?
Phải biết rằng, thụ giao của Quỷ Hòe thụ cho tới nay đều không có chỗ
ích lợi gì, mặc dù nói Quỷ Hòe thụ chỉ sinh trưởng thịnh vượng ở Thiên
Quần đảo, nhưng mà lại cũng không trân quý.
– Ta vừa lúc luyện một vị cao dược, cần đại lượng thụ giao, thật vất vả
mới tới Thiên Quần đảo một chuyến, cho nên tính toán thu hoạch đại lượng thụ giao mang về, tránh cho sau này lại phải chạy tới nơi này!
Lý Thất Dạ cười nói.
Lý Thất Dạ nói như vậy cũng không có chỗ nào đáng phải hoài nghi, Lục
Bạch Thu cũng không tiếp tục hỏi nữa, nàng là cho phép Lý Thất Dạ tiếp
tục ở trên Thiên Quần đảo thu hoạch thụ giao, chỉ cần Lý Thất Dạ không ở chỗ này gây chuyện thị phi, hắn có thể được Thiên Quần đảo đường khẩu
Lục Bạch Thu chiếu cố.
Có sự cho phép của Lục Bạch Thu, Lý Thất Dạ ở trên Thiên Quần đảo thu
hoạch thụ giao cũng không có ai đi quản hắn làm gì, vừa bắt đầu còn có
một ít người cảm thấy một cái giao nông như Lý Thất Dạ đích xác là có
chút khác loại, nhưng mà sống một thời gian mọi người cũng quen dần,
cũng không có người nào đi chú ý một cái giao nông như Lý Thất Dạ.
Mà Lý Thất Dạ ở trên Thiên Quần đảo trải qua cuộc sống rất có quy luật,
ban ngày thu hoạch thụ giao, ban đêm tu hành. Mặc dù Lý Thất Dạ là đang
làm một chuyện trọng yếu, nhưng mà hắn lại không chút nóng nảy nào. Bởi
vì hắn muốn ở trên Thiên Quần đảo khắc vào một cái đạo văn khổng lồ vô
cùng, vết cắt chính là một phần của đạo văn!
Thời điểm khi cư dân trên Thiên Quần đảo đã quen với giao nông Lý Thất Dạ, lại có người chú ý đến hắn.
Ở địa phương mà Lý Thất Dạ cư ngụ đi tới một người khách không mời mà
đến, một nữ hài tử, một nữ hài tử hết sức xinh đẹp. Nữ hài tử này mặc
một bộ lam y, khí tức phiêu nhiên. Dung mạo của nữ hài tử này có thể nói là bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn, thân hình của nàng bạo mãn,
dáng vẻ uyển chuyển, giữa cử chỉ có một cỗ khí tức siêu nhiên, tựa hồ
nàng không phải là nhân vật thuộc về hồng trần.
Nữ hài tử mặc một bộ lam y, một đôi tú mục lóng lánh hữu thần, cả người
nàng xem ra giống như là uẩn chứa thiên địa linh khí. Đồng thời khí tức
của nàng giống như thúy trúc, linh uẩn động nhân.
Sau khi nữ hài tử này đi tới Thiên Quần đảo, liền lưu ý đến Lý Thất Dạ,
nàng liên tiếp quan sát Lý Thất Dạ hai ba ngày, tựa hồ muốn từ trên
người Lý Thất Dạ nhìn ra manh mối gì đó.
Mà hai ba ngày sau đó, Lý Thất Dạ thu hoạch thụ giao liền tự nhiên mà nói với nữ hài tử này:
– Nha đầu, cũng đừng ở phía sau ta canh chừng, ta nhưng không có tính
tình tốt như vậy, cẩn thận ta đem ngươi ném vào trong biển rộng cho cá
ăn.
Lam y nữ tử đối với lời nói như vậy của Lý Thất Dạ không khỏi im lặng,
nàng rõ ràng là lớn hơn so với Lý Thất Dạ, nhưng mà hắn nói chuyện lại
như lão khí hoành thu. Bất quá nữ hài tử cũng không tức giận, có ba phần cười khẽ mà nói:
– Đại thúc, ta là muốn nhắc nhở ngươi mà thôi.
– Đại thúc?
Lý Thất Dạ liếc nàng một cái, nói:
– Nếu hư ngươi muốn đi tới gần ta, gọi đại thúc lại là không được, kêu
một tiếng thiếu gia hoặc là một tiếng công tử, ta còn suy nghĩ một chút
sẽ thu ngươi!
Lam y nữ tử có chút dở khóc dở cười, gia hỏa ở trước mắt này khẩu khí
cũng quá lớn đi, dõi mắt của Diêu Vân, ai dám xuất khẩu cuồng ngôn nói
là thu nàng!
– Đại thúc, cẩn thận đau đầu lưỡi!
Lam y nữ tử cười dịu dàng nói, nàng linh uẩn động nhân, cười một tiếng
tựa như trăm hoa đua nở, hoàng oanh hoan minh, hết sức đẹp mắt.
Lam y nữ tử cười nói:
– Muốn thổi da trâu cũng phải đánh nháp trước, nếu không đem da trâu
thổi đến phá thiên, vậy thì liền không toàn vẹn được nữa rồi.
Lý Thất Dạ liếc nàng một cái, nói:
– Một tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì, đừng trở ngại ta làm việc, nếu không đại gia ta bất kể ngươi có lai lịch ra sau, nhất định sẽ ném
ngươi vào trong biển cho cá ăn.
Nói xong không để ý tới nàng, tiếp tục thu hoạch thụ giao.
Trong lòng lam y nữ tử là dở khóc dở cười, người lớn lối nàng gặp qua
không ít, nhưng mà người lớn lối như thế nàng thật đúng là chưa từng gặp qua.
Nhưng lam y nữ tử vẫn chưa từ bỏ ý định, đi theo phía sau Lý Thất Dạ thu hoạch thu giao, nàng nói:
– Đại thúc, ta hảo tâm đề tỉnh với ngươi một câu!
– Đề tỉnh cái gì?
Lý Thất Dạ một bên thu hoạch thụ giao, một bên trả lời nói.
Lam y nữ tử cũng học theo bộ dáng của Lý Thất Dạ, tự nhiên mà tự tại, cười nói:
– Ngươi biết lai lịch của Thiên Quần đảo không?
– Lai lịch của Thiên Quần đảo?
Nghe được lời như vậy, Lý Thất Dạ cũng không khỏi nở nụ cười, liếc nàng một cái nói:
– Bản thân ta muốn nghe một chút lịch lịch của Thiên Quần đảo rốt cuộc là như thế nào.
Lam y nữ tử nói:
– Truyền thuyết ở thời đại viễn cổ vô cùng từng có chín mươi chín đầu
hung quỷ làm loạn U Thánh giới, đem U Thánh giới hóa thành quỷ vực. Việc làm của chín mươi chín đầu hung quỷ khiến cho thương thiên tức giận,
thương thiên giáng xuống trừng phạt vô thượng, trấn sát chín mươi chín
đầu hung quỷ, cuối cùng thi thể của chín mươi chín đầu hung quỷ xuôi
theo nước sông của Thiên Lý Hà trôi xuống, cuối cùng đi tới hải khẩu,
chìm vào trong biển, cuối cùng thi thể của chín mươi chín đầu hung quỷ
này ở trong hải khẩu hóa thành hòn đảo.
– U Thánh giới vốn chính là quỷ vực, dưới đất này còn không biết chôn
vùi đại quỷ khổng lồ đến cỡ nào đâu, cho dù Thiên Quần đảo là chín mươi
chín đầu hung quỷ biến thành cũng không có gì đặc biệt hơn người.
Lý Thất Dạ nở nụ cười.
Nói về hiểu biết đối với lai lịch của Thiên Quần đảo, thế gian này chỉ
sợ không có mấy người có thể so sánh được với hắn, dĩ nhiên, tồn tại nằm dưới đất không bò ra thì không tính!
– Cái này còn chưa phải là đáng sợ nhất!