Bảo Quy đạo nhân hơi giận hỏi:
– Lý công tử nói nghe thử nếu Thiên Lý Hà không thuộc về Thiên Lý Hà thì là của ai?
– Của ta.
Lý Thất Dạ chỉ vào mũi mình:
– Nói thẳng với chưởng môn, trừ ta ra âm dương đàm không thuộc về người
khác. Hơn nữa chưởng môn nói chỗ kia chỉ có ta cho phép người ngoài mới
được vào.
Bảo Quy đạo nhân nổi giận:
– Lý công tử, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Bảo Quy đạo nhân đã cố gắng bao che Lý Thất Dạ rất nhiều trong chuyện
này, bây giờ thái độ xấc xược không chút phối hợp của hắn làm gã tức
giận.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn Bảo Quy đạo nhân, nói:
– Chưởng môn, ta hiểu rõ ý ngươi nói. Ta biết thái độ của đám lão già
Thiên Lý Hà các người, muốn có được bí mật, không tiếc mọi thủ đoạn đúng không? Nhưng chưởng môn có biết tại sao ta vẫn ở đây không?
Bảo Quy đạo nhân con ngươi co rút, tim rớt cái bịch. Bảo Quy đạo nhân là chưởng môn đế thống tiên môn, có thể nói thấy rất nhiều sóng gió. Bảo
Quy đạo nhân là người thông minh, suy nghĩ kỹ lại cảm thấy Lý Thất Dạ có vấn đề. Rõ ràng Lý Thất Dạ dự đoán được tình hình phát triển thế nào
nhưng hắn vẫn ung dung ở lại đây.
Đổi lại người khác nếu biết Thiên Lý Hà có ý xấu với mình thì đã bỏ cạy
từ lâu, trốn càng xa càng tốt. Lý Thất Dạ không trốn, hắn bình tĩnh ung
dung, không hề sợ hãi.
Bảo Quy đạo nhân hít sâu, nói:
– Ta xin rửa tai lắng nghe.
Bảo Quy đạo nhân cố nén lửa giận hực cháy.
Lý Thất Dạ cười nhe hàm răng trắng, thản nhiên nói:
– Không có gì, ta chỉ muôn xem các người là hậu nhân của Thiên Lý tiên
đế có làm mất mặt tổ sư mình không. Nói thẳng ra ta đã nể mặt Bảo Quy
đạo nhân nhà ngươi ba phần, nếu Bảo Quy đạo nhân không biết điều thì ta
nghĩ Thiên Lý Hà đã đến lúc xuống dốc.
Bảo Quy đạo nhân biến sắc mặt, trầm giọng hỏi:
– Ý ủa ngươi là sao?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Không có ý gì. Nếu Thiên Lý Hà các người không có thứ gì khiến ta nhớ
nhung, non sông này không đáng cho ta nhìn lâu thêm. Nếu đúng như thế,
vậy Thiên Lý Hà xuống dố ta cung bớt vướng bận.
Lý Thất Dạ không lây đi thứ mình để lại trong thần điện hoàng kim, trừ
vì thần binh của Thiên Lý tiên đế ra cũng vì cho Thiên Lý Hà một cơ hội. Tuy Thiên Lý Hà có vài trưởng lão làm Lý Thất Dạ khó chịu, nhưng ít ra
Lam Vân Trúc, Bảo Quy đạo nhân, Dương lão cho hắn cảm giác không tệ.
Người như Bảo Quy đạo nhân, Lam Vân Trúc còn đáng giá để Lý Thất Dạ
nương tay.
Bảo Quy đạo nhân biểu tình cực kỳ khó xem, mắt nhìn Lý Thất Dạ chằm
chằm. Đổi lại người khác đã nổi khùng, nhưng Bảo Quy đạo nhân vẫn giữ
bình tĩnh.
Bảo Quy đạo nhân trầm giọng nói:
– Lý công tử đừng quên nơi này là Thiên Lý Hà, Thiên Lý Hà ta là đế
thống tiên môn. Thiên Lý Hà có thể sừng sững qua từn thời đại không dễ
bị người hù.
– Ta không hù chưởng môn.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ta chỉ là nói lời thật lòng. Đúng vậy, nơi này là Thiên Lý Hà, chính
vì đây là Thiên Lý Hà nơi ta càng chúa tể mọi thứ ở đây. Chưởng môn, ta
đã nói rõ ràng chưa?
Mảnh thiên địa này do Lý Thất Dạ tự tay sáng tạo, kỳ tích này là hắn và
Thiên Lý tiên đế cùng tạo ra. Nếu Lý Thất Dạ thật lòng muốn chúa tể
Thiên Lý Hà thì hắn có rất nhiều thủ đoạn.
Bảo Quy đạo nhân lạnh lùng nói:
– Thiên Lý Hà chúng ta không phải đất sét mặc cho ai nặn.
Bảo Quy đạo nhân không nói ngông, Thiên Lý Hà là đế thống tiên môn đúng là có tự tin đó, không sợ đối địch với bất cứ ai.
– Ta biết, Thiên Lý Hà rất cường đại.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Nhưng chưởng môn biết tại sao Thiên Lý Hà luôn phồn vinh đến bây giờ
không? Chưởng môn có biết tại sao Thiên Lý Hà có thể sở hữu cõi yên vui
như Thiên Lý Hồ không?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Đó là vì mảnh đất này đáng để ta hoài niệm.
Như Thiên Lý tiên đế, non sông này đáng giá cho bọn họ lưu luyến vì chứa vài chuyện dĩ vãng. Thứ trong thần điện hoàng kim tuyệt thế vô song, có được nó Lý Thất Dạ sẽ bồi dưỡng một đế thống tiên môn khác. Nhưng thời
đại Thiên Lý tiên đế rời đi, Lý Thất Dạ không mang đi mây thứ đó.
Như Thiên Lý tiên đế đã nói, non sông này đáng giá lưu luyến, chỗ này
chứa nhiều vui vẻ, sung sướng. Nếu không ngay từ thời đại Hắc Long Vương Lý Thất Dạ đã sớm mang nó đi, mấy thứ đó là Lý Thất Dạ lấy từ chỗ nguy
hiểm nhất trong cửu thiên thập địa.
Bảo Quy đạo nhân ngây người, gã nhìn Lý Thất Dạ, không biết nên nói cái
gì. Đổi lại người khác sẽ cho rằng Lý Thất Dạ nói ngông, thậm chí hắn
nói xàm nói bậy. Nhưng Bảo Quy đạo nhân không cho rằng Lý Thất Dạ nói
ngông hay bậy bạ.
Bảo Quy đạo nhân khó hiểu. Lý Thất Dạ là vãn bối, hắn có nội tình gì để
đối kháng với một đế thống tiên môn? Dù thanh niên cường đại cách mấy
cũng không dám ngông nghênh đến đối đầu với một đế thống tiên môn.
Bảo Quy đạo nhân khó khăn bình ổn nhiều ý nghĩ trong lòng, trầm giọng nói:
– Lý công tử, ta rất cố gắng dàn xếp chuyện này, ta hy vọng có thể giải
quyết trong hòa bình. Nhưng nếu Lý công tử không phối hợp thì ta làm
chưởng môn, bất lực không che chở Lý công tử được.
– Chưởng môn dày yêu làm ta vô cùng cảm kích.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu chưởng môn buộc ta phối hợp thì ta cũng bất lực.
Bảo Quy đạo nhân tiến lùi khó khăn. Thấy Lý Thất Dạ không đồng ý hợp tác, Bảo Quy đạo nhân không chết tâm.
Bảo Quy đạo nhân hít sâu, nói:
– Lý công tử, dù sao chuyện này liên quan tồn vong của Thiên Lý Hà,
chúng ta không thể không cẩn thận, chúng ta không có y gì khác. Chúng ta là đệ tử của Thiên Lý Hà, chỉ muốn đi vào nhìn xem, hiểu rõ hơn căn cơ
Thiên Lý Hà. Nếu Lý công tử đồng ý nói ra mấu chốt cho chúng ta đi vào
thì Thiên Lý Hà đồng ý trả giá.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Như thế nào? Cứng rắn không được chuyển sang chiến thuật mềm?
Bảo Quy đạo nhân trầm giọng nói:
– Mọi người chỉ muốn bình tâm ngồi xuống nói chuyện một bữa. Miễn là Lý
công tử đồng ý thì cứ ra giá đi, hai bên đàm phán thỏa đáng, Thiên Lý Hà chúng ta có thể thỏa mãn yêu cầu của Lý công tử.
– Bảo Quy chưởng môn không hiểu vấn đề ở đâu.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Ra giá? Chưởng môn, nếu ta thật sự muốn báu vật thì không chờ chưởng
môn và ta cò kè mặc cả. Chưởng môn cảm thấy Thiên Lý Hà các người có cái gì quý giá hơn hoàng kim thần liễu sao? Nếu ta thật sự muốn báu vật, ta không cần đánh tiếng với các người làm gì, đã sớm mang hoàng kim thần
liễu đi.
Bảo Quy đạo nhân nghe Lý Thất Dạ nói, biến sắc mặt:
– Mang hoàng kim thần liễu đi!?
Hoàng kim thần liễu liên quan căn cơ Thiên Lý Hà, nếu hoàng kim thần liễu bị người mang đi thì hậu quả không thể tưởng tượng.
– Nếu ta muốn mang hoàng kim thần liễu đi, ta nghĩ hoàng kim thần liễu rất vui vẻ heo ta.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Nhưng ngươi biết tại sao ta để hoàng kim thần liễu lại không? Là vì ta cho Thiên Lý Hà một cơ hội. Ta đã nói rõ ràng, chưởng môn nên biết tiến lùi.