Lý Thất Dạ ung dung cười nói:
– Nếu bọn họ muốn cứng rắn thì ta rất hoan nghênh, tùy thời chào đón.
Gần đây không đánh nhau, hơi ngứa xơng. Nếu không ngại thì ta suy nghĩ
nên đại khai sát giới.
Lam Vân Trúc liếc xéo Lý Thất Dạ:
– Ngươi bị điên sao?
Lam Vân Trúc cáu kỉnh nói:
– Tuy ta biết ngươi rất mạnh nhưng bây giờ không phải lúc cậy mạnh.
Không nói đến trưởng lão Thiên Lý Hà chúng ta toàn là thánh tôn, còn có
đình thánh tôn. Một khi đánh nhau thì nguyên lão cũng giúp một tay.
Thiên Lý Hà chúng ta có nguyên lão không muốn xuất thế cỡ đỉnh thánh
hoàng, nguyên lão mà ra tay thì ngươi có mười cái mạng cũng không đủ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nha đầu, câu đó sai rồi. Nếu đổi lại chỗ khác, địa điểm khác, đỉnh
thánh hoàng ra tay thì ta hơi e ngại. Nhưng nơ inày là Thiên Lý Hà, dù
đại hiền có tới ta cũng bình ổn ngồi cửu thiên.
Lam Vân Trúc tức giận nghẹn lợi, tức tối trừng Lý Thất Dạ.
Lam Vân Trúc nói:
– Ngươi quá ngông cuồng, đừng quên nơi này là Thiên Lý Hà, là đế thống
tiên môn, dù là đại hiền cũn không thể doa động Thiên Lý Hà. Ngươi cho
rằng một mình ngươi có thể lay động toàn Thiên Lý Hà sao? Tuy ngươi có
lục cung cửu tinh rất lợi hại nhưng ở đây thì không đáng là gì, ngươi
hiểu hay không?
Lam Vân Trúc lo lắng, bối rối cho Lý Thất Dạ, nếu không nàng đã chẳng chạy đến khuyên hắn bỏ trốn.
Lý Thất Dạ cười bình tĩnh, từ tốn nói:
– Nha đầu, nàng nói đúng. Nơi này là Thiên Lý Hà, cũng là địa bàn của
ta. Trong Thiên Lý Hà, Thiên Lý Hồ này ta mới là chúa tể, nàng hiểu
không?
Lam Vân Trúc tức tối nói:
– Ngươi nghĩ ngươi có thể đối kháng chư lão sao? Hừ, dù ngươi thật sự có bản lĩnh đối kháng chư lão, một khi uy hiếp đến Thiên Lý Hà thì lão tổ
phong ấn sẽ xuất thế. Khi lão tổ xuất thế thì mọi chuyện sẽ được bình
ổn. Ngươi nên hiểu lão tổ Thiên Lý Hà xuất thế có ý nghĩa gì.
Lam Vân Trúc rất muốn mở đầu Lý Thất Dạ ra nhìn xem bên trong có cái gì cho hắn kiêu ngạo như vậy.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Nha đầu, nàng nghĩ ngược rồi.
Lý Thất Dạ dịu dàng bảo:
– Nàng biết tại sao ta ở đây không? Đó là vì ta cho Thiên Lý Hà một cơ
hội. Nếu không nghĩ tình Thiên Lý tiên đế tổ sư của các người, bây giờ
ta có thể lật tung Thiên Lý Hà lên.
– Thánh hoàng thì sao? Đại hiền lại như thế nào? Chỉ cần ta muốn đồ sát
thì dễ như chơi. Nhưng ta tạm thời không muốn đôi tay dính đầy máu hậu
nhân Thiên Lý tiên đế. Nếu không thì nàng nghĩ ta sẽ vì chút chuyện nhỏ
này chấp nhận Thiên Lý Hà thử thách sao?
Lam Vân Trúc nhìn chằm chằm như ngó quái vật, hậm hực nói:
– Đại thúc, da mặt quá dày cũng không nên thổi phồng như thế. Nói như
thể quen tiên đế của chúng ta, ngươi nể tình tiên đế của ta sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nàng nói câu này là đúng rồi.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Nếu Thiên Lý tiên đế các người còn sống sẽ phải nể mặt ta.
Lý Thất Dạ sẽ không nói hắn quen Thiên Lý tiên đế.
– Xì.
Lam Vân Trúc gắt lên:
– Nói khoác không biết ngượng. Sao ngươi không đi tiểu rồi soi mặt mình
xem, Thiên Lý tiên đế tổ sư của 33 vô địch cửu thiên thập địa. Ngươi là
một tiểu bối vô danh đáng giá tổ sư nể mặt ngươi sao? Tự phụ không chịu
nổi.
– Tuy ta là một tiểu ối vô danh . . .
Lý Thất Dạ bình tĩnh, nghiêm túc nói:
– Nhưng không có nghĩa là tổ sư các người không biết hàng.
Lam Vân Trúc ôm cục tức:
– Ta không thèm lo nữa, ngươi thích chết thì tự tìm đường chết.
Lam Vân Trúc gắt gỏn nói:
– Ngươi thích thế nào thì thế ấy đi, tự phụ không chịu nổi, đến khi muốn trốn cũng không còn cơ hội!
Lam Vân Trúc giẫm mạnh chân, nàng bị cái tên ngông cuồng này chọc tức chết.
Nhìn Lam Vân Trúc giận lẫy, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nói vậy nàng hy vọng ta trốn ngay bây giờ, chạy suốt đêm ra khỏi Thiên Lý Hà?
– Tốt nhất là trốn ngay bây giờ.
Lam Vân Trúc cho rằng Lý Thất Dạ đổi ý, mừng rỡ nói ngay:
– Bỏ trốn ngay đêm nay thì ngươi nòn cơ hội ra khỏi Thiên Lý Hà. Khi
ngươi chạy khỏi Thiên Lý Hà liền trốn khỏi Nam Dao Vân. Đi U Thánh giới
hay Tây Thủy Cương đều được, tốt nhất tránh chỗ nào có nhiều quỷ tộc.
Nếu ngươi còn ở lại Nam Dao Vân thì không an toàn.
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vân Trúc, cười nói:
– Nha đầu, nàng đang tư thông quân địch sao?
Lam Vân Trúc giận dữ trừng Lý Thất Dạ, bộ dáng rất xinh đẹp.
Lam Vân Trúc bực bội nói:
– Ngươi có trốn không?
Lý Thất Dạ xòe tay:
– Nàng cũng thấy rồi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Bây giờ đảo này bị vây kín không kẽ hở, không biết bao nhiêu cặp mắt
theo dõi ta. Kêu ta chạy ra khỏi Thiên Lý Hà các người là niệm vụ không
dễ dàng.
Lam Vân Trúc hít sâu, nghiêm túc trầm giọng nói:
– Để ta yểm hộ ngươi ra ngoài, có ta yểm hộ thì người khác sẽ không chú ý đến. Chờ ngươi ra khỏi đây thì chạy trốn không khó khăn gì.
Lý Thất Dạ sờ cằm, bộ dáng đăm chiêu:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vân Trúc, cười gian nói:
– Nhưng ta luyến tiếc nàng, nếu bây giờ bỏ trốn thì về sau sẽ không được gặp lại nữa.
Lam Vân Trúc bị chọc giận mặt đỏ rực, oán hận giậm chân:
– Đã lúc này rồi ngươi còn nói nhảm cái gì?
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vân Trúc, vẻ mặt si tình nói:
– Nha đầu, hay chúng ta bỏ trốn đi? Chạy ra Thiên Lý Hà, song túc song
phi. Từ đó về sau trời cao mặc chim bay, biển rộng cho cá lội.
Lam Vân Trúc vừa xấu hổ vừa tức giận liếc xeo Lý Thất Dạ:
– Phi, ai thèm bỏ trốn với ngươi!?
Lam Vân Trúc nói:
– Ngươi nằm mơ đi! Rốt cuộc có trốn không? Nếu ngươi trốn thì ta sẽ đưa ngươi ra Thiên Lý Hà, nếu không đi thì ta mặc kệ ngươi.
Lam Vân Trúc làm điều này rất đáng quý. Đây là tội lớn thông đồng với
địch, khi bị phát hiện dù nàng là truyền nhân Thiên Lý Hà cũng sẽ bị
trừng phạt.
Lý Thất Dạ nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lam Vân Trúc, hắn bật cười, nhẹ vỗ gò má nàng.
Lý Thất Dạ nói:
– Nha đầu, sao ta có thể liên lụy nàng? Yên tâm, ta không trốn, nếu chút chuyện nhỏ này buộc ta trốn chạy thì ta không phải là Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười, nghiêm túc nói:
– Nể tình cảm của nàng, lần này ta không làm khó Thiên Lý Hà, cũng không mang hoàng kim thần liễu đi, xem như cho Thiên Lý Hà cơ hội tiếp tục
hưng thịnh. Nhưng với kẻ không biết tiến lùi, mù mắt thì ta không ngại
đồ sát một phen.
Lam Vân Trúc giẫm chân, gắt gỏng nói:
– Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể đánh khắp Thiên Lý Hà sao?
Lý Thất Dạ nghiêm túc gật đầu, nói:
– Đúng vậy! Ta có thể đánh khắp Thiên Lý Hà các người, bởi vì ta là Lý Thất Dạ.
Lam Vân Trúc sững sờ. ‘bởi vì ta là Lý Thất Dạ’, đây là câu nói bá đạo
nhất nàng từn nghe. Dường như cửu thiên thập địa, từ xưa đến nay không
có gì ngăn cản được câu bá đạo kia.
Lam Vân Trúc tỉnh táo lại, giậm chân bực tức nói:
– Ta mặc kệ ngươi, ngươi thích làm gì thì tùy! Khi đó chết thảm tại đây đừng trách ta!
Lam Vân Trúc nói xong nổi giận đùng đùng chạy đi.