Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn Lam Vân Trúc tức tối, một lúc lâu sau hắn ngước lên nhìn màn đêm, khẽ thở dài.
Lý Thất Dạ nhỏ giọng nói:
– Thiên Lý, lần này đừng trách ta, chỉ trách đồ tử đồ tôn của ngươi
không biết tiến lùi. Để lại hoàng kim thần liễu, các báu vật là ta đã
cho Thiên Lý Hà rất nhiều. Có người không nghe lời thì đổi người ngoan
ngoãn quản lý sơn hà này.
Hôm sau, sáng sớm Lục Bạch Thu hoảng hốt chạy vào:
– Công tử, nguy rồi, nguy rồi!
Lý Thất Dạ mở mắt ra, bình tĩnh nói:
– Có chuyện gì? Trời sập sao?
Lục Bạch Thu thở hổn hển nói:
– Trời chưa sập nhưng Viêm Long đại sư huynh Thiên Lý Hà dẫn theo một đống người đến bắt công tử.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Bắt ta?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:
– Đi đi, nếu có người không biết chết sống là gì thì sẽ để bọn họ nếm mùi máu. Hôm nay à lúc Thiên Lý Hà nên đổi máu.
Lý Thất Dạmang theo Lục Bạch Thu ra ngoài, thấy Viêm Long mang theo đám cường giả hùng hổ ập đến.
Viêm Long thấy Lý Thất Dạ từ xa, mắt gã tóe lửa. Mấy hôm trước Viêm Long bị Lý Thất Dạ đánh nằm liệt giường, sư phụ của gã dùng nhiều đan dược
quý giá mới chữa lành vết thương. Giờ thấy kẻ thù hỏi sao Viêm Long
không đỏ mắt?
Lý Thất Dạ dẫn đám cường giả xông lên bao vây Lý Thất Dạ lại, không chừa một kẽ hở, không cho hắn có cơ hội trốn chạy.
Lúc này có nhiều đệ tử đứng từ xa thấy cảnh tượng đó nhưng không ai dám lên tiếng hay tới gần góp vui.
Hai ngày nay không khí Thiên Lý Hà đặc biệt căng thẳng, che lão Thiên Lý Hà ra lệnh phong tỏa Thiên Lý Hồ, không cho phép bất cứ người nào ra
vào.
Dù là đệ tử Thiên Lý Hà thô thần kinh nhất cũng hiểu rằng tông môn xảy
ra chuyện, hơn nữa là chuyện lớn. Việc lớn gì thì đệ tử bình thường
không dám hỏi.
Viêm Long biểu tình hùng hổ, sát khí đằng đằng, bộ dáng muốn lột da rút xương Lý Thất Dạ ra:
– Họ Lý, ngươi ngoan ngoãn chịu trói hay để chúng ta bắt?
Lý Thất Dạ chắp hai tay sau lưng, không thèm nhướng mi mắt hỏi:
– Như thế nào? Thiên Lý Hà các người thích làm chuyện lật lọng? Đường
đường là đế thống tiên môn nhưng nói không giữ lời, khiến người hết sức
thất vọng.
Viêm Long cười âm trầm:
– Chữ tín? Chữ tín của Thiên Lý Hà ta chỉ dùng với quân tử, còn hạng
tiểu nhân tồi tệ thì giữ lời làm chi? Ngươi dò thám Thiên Lý Hà ta, rình mò bí mật, trộm thiên mệnh bí thuật, tội danh nào cũng đủ để phân thây
ngươi ra.
Nghe Viêm Long chụp mũ, Lục Bạch Thu đi theo sau lưng Lý Thất Dạ rất tức giận:
– Dò thám Thiên Lý Hà?
Lý Thất Dạ đến vì hôn ước, mọi người đều biết chuyện này, Thiên Lý Hà
cũng thừa nhận và đồng ý. Bây giờ Thiên Lý Hà nói Lý Thất Dạ là dò thám, đây rõ ràng là uv oan.
Trái ngược với Lục Bạch Thu tức giận, Lý Thất Dạ thản nhiên không bị ảnh hưởng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tội danh không tệ, đã muốn vu oan thì sợ gì không có cớ?
– Bớt nói nhảm đi, biết điều thì bó tay chịu trói, nếu không tự chuốc lấy khổ.
Viêm Long âm trầm nói:
– Ngươi không chịu trói thì sẽ bị đánh gãy tay chân, thân tàn ma dại, vậy đừng trách Thiên Lý Hà không cho ngươi cơ hội.
Viêm Long sung sướng cười độc ác.
Viêm Long hận không thể giết chết Lý Thất Dạ, bây giờ gã đã chờ được cơ
hội. Lý Thất Dạ mà rơi vào tay gã thì Viêm Long sẽ làm hắn sống không
bằng chết, gã sẽ cho tiểu quỷ này biết giành nữ nhân với gã có kết cuộc
gì.
Lý Thất Dạ lù lù bất động:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không biết đây là ý của Thiên Lý Hà hay của cá nhân ngươi?
Viêm Long không trả lời thẳng, lạnh lùng quát:
– Dò thám Thiên Lý Hà, rình ngó bí mật, trộm thiên mệnh bí thuật, đối
với tiểu nhân tồi tệ như vậy bất cứ đệ tử Thiên Lý Hà đều có trách nhiệm tiêu diệt!
Lý Thất Dạ cười, gật gù nói:
– Hiểu rồi, đây xem như công báo tư thù. Nhưng chỉ bằng vào ngươi không đủ tư cách bắt ta.
Mặt Viêm Long xanh mét, Lý Thất Dạ chọt trúng chỗ đau của gã.
Viêm Long hét chói tai:
– Lên, dám chống cự thì giết không tha!
Viêm Long dứt lời, huyết khí tuôn ra, gã lấy ra đại hiền bảo khí.
Ầm!!!
Vang tiếng nổ điếc tai, đám cường giả đi theo Viêm Long cùng lấy ra
thiên la địa võng. Bầu trời rung động, bốn phía bị thiên la địa võng
khóa lại.
Đám người Viêm Long đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi đến, quyết bắt Lý Thất Dạ cho được.
Khi thiên la địa võng khóa lại bốn phương tám hướng, đại hiền bảo khí của Viêm Long hu dài chém xuống. Uy lực đại hiền trấn áp.
Vào phút lằn ranh sống chết, Lý Thất Dạ lắc người. Thời không run rẩy như đang vô cánh.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chuỗi tiếng va chạm, tiếng gào rú vsang lên. Đám cường giả định dùng thiên la địa võng khóa Lý Thất Dạ lại chớp mắt bị hất bay, máu nhuộm đỏ bầu trời xanh.
Ầm!!!
Vang tiếng nổ điếc tai, cơ thể Lý Thất Dạ là vũ khí mạnh mẽ nhất. Lý
Thất Dạ một cú đụng như có ngàn vạn thần nhạc đập vào, đại hiền bảo khí
bị đụng bay.
Ầm!!!
Lại một tiến nổ rõ to, Viêm Long chưa hiểu ra sao đã văng ra ngoài,
tiếng xương gãy vụn, máu phun tung tóe. Viêm Long không có cơ hội tỉnh
táo lại, ngay sau đó cổ họng thít chặt, gã bị nhấc lên cao. Lý Thất Dạ
một tay bóp cổ Viêm Long nhác gã treo lơ lửng.
– Bằng vào ngươi mà mong bắt ta?
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn Viêm Long:
– Kêu kẻ sai khiến sau lưng ngươi ra đi, không thì ta bóp chết ngươi!
Chợt vang tiếng quát to:
– Tiểu súc sinh, thả hắn ra!
Lâm trưởng lão gầm lên, một cú đấm nứt trời, tuyệt sát vô tình công kích Lý Thất Dạ.
Viêm Long là bị người sai khiến, khiêu khích Lý Thất Dạ trước là có cớ
bắt hắn. Lâm trưởng lão không ngờ bọn họ chuẩn bị kế hoạch đầy đủ nhưng
thoáng chốc sụp đổ ngay.
– Cút!
Lý Thất Dạ lười nhìn Lâm trưởng lão lâu, tung ra Thiên Thủ Nghịch Cửu
Giới. Ngàn vạn cánh tay hiện ra sau lưng Lý Thất Dạ, hai tay giương Cửu
Ngữ Chân Cung.
Ong ong ong ong ong!
Cung kéo căng dây, mũi tên chữ giả bay ra. Tên ỉa tụ tập lực lượng thiên địa mượn thế bát phương, mĩ tên này như thiên địa va chạm.
Ầm!!!
Vang tiếng nổ điếc tai, mũi tên bắn vào quyền sắt thánh tôn cũng phải
đẫm máu, Cửu Ngữ Chân Cung là cung số một thế gian. Lâm trưởng lão bị
mũi tên bắn thủng nắm tay, dù gã có là thánh tôn cường đại cách mấy cũng không thể dùng đôi tay thịt đỡ uy lực mũi tên Cửu Ngữ Chân Cung. Lâm
trưởng lão đau đớn gào rú.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Sư phụ của ngươi đến chậm, không cứu ngươi được.
Nắm ngón tay siết lại.
Viêm Long cảm nhận cái chết, gã rú lên:
– Không!!!
Đã muộn, bóc một tiếng, Viêm Long bị bóp bể, tắt thở.
Thanh âm cực kỳ giận dữ gầm lên:
– Tiểu súc sinh, chết tiệt!
Vương nguyên lão là sư tổ bay tới, thần đao chém ngang. Đây là nguyên
lão, một đao chém ngang có thể chém tất cả trong thiên địa. Đệ tử Thiên
Lý Hà bị uy lực nhát đao làm run sợ, mặt trắng bệch.
Ong ong ong ong ong!
Cửu Ngữ Chân Cung bắn ra một mũi tên, là mũi tên chữ tiền, mũi tên bảo
vệ. Mũi tên bay ra, vạn cảnh vào thân. Trong khoảnh khắc đó các vực cảnh mở ra trước mặt Lý Thất Dạ như từng tầng lá chắn to abỏ vệ hắn.