Lý Thất Dạ bật cười, chỉ vàoĐệ nhất hung mộ sừng sững phương xa, cười nói:
– Truyền thuyết trong đệ nhất hung mộ có nhiều báu vật hơn, có cả thuật trường sinh bất tử.
Bành Tráng hưng phấn nói:
– Ha ha, chờ ta tìm ra chìa khóa thì chắc chắn sẽ đi vào.
– Sợ là rất khó.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Nghe nói đã lâu không ai mở đệ nhất hung mộ, mấy vạn năm nay đệ nhất hung mộ không hề thay đổi gì.
– Ai nói chưa từng thay đổi?
Bành Tráng không phục:
– Đêm hôm trước ta thấy ngay đệ nhất hung mộ có biến đổi. Ngay khi trời
tối, ta nhìn thấy một bàn tay khổng lồ vươn ra từ đệ nhất hung mộ.
– Bành Tráng, đồ khoác lác.
Một đồng bạn cười lắc đầu, nói:
– Mọi người đều ở chung một chỗ nhưng tại sao chúng ta không thấy?
Bành Tráng nghe đồng bạn cười nhạo thì nóng nảy, thề thốt:
– Ta nhìn thấy thật sự, thật vô cùng. Ta lừa các ngươi làm gì? Đúng là có một bàn tay khổng lồ vươn ra từ đệ nhất hung mộ!
– Thật không?
Lý Thất Dạ thầm mừng, hắn đến vì tin tức này.
Lý Thất Dạ làm bộ dáng tò mò hỏi:
– Bàn tay khổng lồ đó như thế nào? Đáng sợ không? Giống tay quỷ hay gì?
– Không phải tay quỷ.
Bành Tráng lắc đầu, nói:
– Ta cảm thấy bàn tay đó rất lạ, khi đêm biến mất, ta thấy tay kia rụt về đệ nhất hung mộ.
– Đột nhiên có một bàn tay khổng lồ vươn ra?
Lý Thất Dạ như một đứa trẻ tò mò nghe câu chuyện thần thoại, hỏi:
– Bàn tay to như vậy vươn ra có lẽ để bắt cái gì? Ngươi có thấy tay bắt thứ gì không?
– Cái này . . .
Bành Tráng ngẫm nghĩ:
– Ngươi nói vậy làm ta nhớ mang máng hình như có cầm cái gì . . .
– Bành Tráng, đừng nói bậy bạ nữa.
Thu Dung Vãn Tuyết trầm giọng nói:
– Chuẩn bị vài thứ sẵn sàng, chút nữa chúng ta đi Phong Đô thành.
Bành Tráng cười cười, kiểm tra đồ đạc của mình.
Lý Thất Dạ thầm thở dài, hiển nhiên Thu Dung Vãn Tuyết rất cảnh giác với hắn. Lý Thất Dạ chợt cảm thấy có đôi mắt nhìn mình chằm chằm, hắn ngước lên, đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
Lý Thất Dạ mỉm cười, chắp tay với Thu Dung Vãn Tuyết:
– Tiểu tử lần đầu tiên đến Bành Tráng, có gì không hiểu hy vọng tộc trưởng sẽ chỉ điểm một hai.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ một lúc sau lạnh nhạt nói:
– Ngươi cẩn thận một chút là được, đừng gây chuyện thị phi.
Một câu hai nghĩa, vừa như thăm dò vừa ám thị Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ra vẻ chỉ hiểu nghĩa mặt chữ, hắn khách sáo lễ phép với Thu Dung Vãn Tuyết:
– Thế thì xin đa tạ tộc trưởng.
Hiện giờ Lý Thất Dạ chắc chắn tám chín phần mười Mê Thất thần đảo có
liên quan đệ nhất hung mộ, tiếc rằng hắn tạm thời không thể đơn độc cùng Bành Tráng hỏi rõ chuyện xảy ra.
Có thể khẳng định Mê Thất thần đảo và đệ nhất hung mộ có liên quan, Lý
Thất Dạ không sốt ruột. Điều Lý Thất Dạ cần làm bây giờ là tìm chìa khóa mở đệ nhất hung mộ.
Khi Thu Dung Vãn Tuyết dẫn sáu đệ tử trẻ chuẩn bị sẵn sàng, Trì lão mở miệng nói:
– Tộc trưởng, chúng ta ở lại đây tiếp ứng các người, nếu có việc hãy phát tín hiệu ngay, chúng ta sẽ đi vào đón các người.
Thu Dung Vãn Tuyết gật đầu, trầm giọng nói:
– Được, Trì lão cũng hết sức cẩn thận.
Phong Đô thành luôn làm người ta hướng đến, đối với nhiều người Phong Đô quỷ thành đầy hấp dẫn. Nhưng chỉ người trẻ tuổi mới vào Phong Đô thành
được, trung niên, lão nhân có thể vào, miễn là không sợ chết.
Phong Đô thành có tà khí, không ai nói rõ cụ thể được. Người trẻ tuổi
huyết khí phương cương, tựa như mặt trời mới mọc, huyết khí tràn ngập
tinh thần phấn chấn có thể xua tan tà khí trong Phong Đô thành.
Lão nhân, trung niên thì không được. Trung niên dù có huyết khí hùng hồn mấy cũng khiếm khuyết. Lão nhân càng đừng nói, tuổi thọ hao mòn. Bởi
vậy huyết khí của trung niên, lão nhân sẽ bị tà khí Phong Đô thành xâm
thực, khiến huyết khí tăng tốc độ già đi.
Ví dụ một tu sĩ trung niên tính về đạo hạnh có thể sống sáu, bảy ngàn
tuổi. Một khi vào Phong Đô thành, huyết khí bị tà khí Phong Đô thành xâm thực tăng tốc già cả, có thể chỉ sống được ba, bốn ngàn tuổi. Ở Phong
Đô thành càng lâu thì tốc độ già càng nhanh.
Cho nên trăm ngàn vạn năm qua Phong Đô thành là khu vui chơi của thiếu
niên. U Thánh giới từng có một câu như vậy: Thừa dịp còn trẻ đi Phong Đô thành một chuyến không uổng đời này, nếu không chơ già rồi sẽ không còn cơ hội.
Cho nên trăm ngàn vạn năm nay dù tồn tại cường đại cỡ nào, miễn là không còn trẻ sẽ không muốn bước chân vào Phong Đô thành, trừp hi bất đắc dĩ.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ, trầm giọng hỏi:
– Ngươi chuẩn bị xong chưa?
Thu Dung Vãn Tuyết đứng đầu một tộc, thật lòng nàng không hoan ngênh
người ngoài như Lý Thất Dạ. Đối với Thu Dung Vãn Tuyết thì nhân tộc lai
lịch không rõ ràng xen lẫn vào bọn họ sẽ mang đến sự mạo hiểm. Nhưng Lý
Thất Dạ mặt dày bám theo, Thu Dung Vãn Tuyết không tiện mở miệng đuổi.
Trừ Lý Thất Dạ tỏ rõ có ý xấu với Tuyết Ảnh quỷ tộc.
Lý Thất Dạ nhe hàm răng trắng cười nói:
– Tộc trưởng yên tâm, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể tùy thời xuất phát.
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu, nói:
– Đi, chúng ta vào thành.
Thu Dung Vãn Tuyết đi trước dẫn đường.
Sáu thanh niên Tuyết Ảnh quỷ tộc rất hưng phấn, bọn họ lần đầu tiên đến Phong Đô thành, không hưng phấn sao được?
Bành Tráng miệng rộng thẳng thắn phấn khởi gào rú:
– Phong Đô thành, chúng ta đến đây!
Sáu người Bành Tráng là đệ tử trẻ tuổi có tiềm lực nhất Tuyết Ảnh quỷ
tộc. Thu Dung Vãn Tuyết mang bọn họ đến trừ mục đích khác ra cũng để bọn họ học hỏi kinh nghiệm, tăng kiến thức.
Bước chân vào Phong Đô thành, đi không lâu sau Thu Dung Vãn Tuyết dẫn
đám người vào thành trấn to lớn. Bước vào thành trấn này, mọi người cảm
giác có khí nóng ập vào mặt.
Thành trấn rất lớn, con đường rộng rãi sáng ngời. Đông đúc người qua lại trên đường. Có tu sĩ bay trên trời, có tu sĩ cưỡi dị thú chạy nhanh, có dân chúng rao hàng.
Một tiểu thương kêu lên:
– Phong Đô thạch, có thể hỏi đường quỷ. Chỉ một khối, mau đến mua đi!
– Tam khê thủy, vừa dưỡng khí vừa luyện đan, một bình ba con cá, mau qua mua, đi ngang đừng bỏ qua!
– Phong Đô quỷ khí, lựa chọn số một cho quỷ tộc. Bán đây bán đây, chỉ cần ba ngàn con cá, bản thành chỉ có một cái, đến mua đi!
Trong thành cực kỳ náo nhiệt, các tiểu thương la hét, nhiều người đi
ngang uqa. Khi đứng trong thành trấn này, người không biết chuyện còn
tưởng mình đang ở một cổ thành, có ai ngơ đây là quỷ thành?
Sáu thanh niên Bành Tráng bước vào thành trấn bị náo nhiệt hấp dẫn. Bọn
họ như hai lúa lên tỉnh, nhìn đông ngó tây tràn ngập tò mò.
Có thanh niên thắc mắc:
– Chỗ này là quỷ thành thật sao?
Thành trấn trước mắt làm người ta nghi ngờ không giống quỷ thành chút
nào. Nói đến quỷ thành mọi người có ấn tượng là quỷ khí âm u.
Nơi này không hề có quỷ khí, càng giống thành trấn lớn trên phàm trần. Khắp nơi náo nhiệt, không khí hơi người.
Lý Thất Dạ đứng trong thành trấn, thầm thở dài. Phong Đô thành, hắn lại
đến lần nữa. Nơi này tràn ngập bí ẩn, chỉ quỷ mới cư ngụ được. Chính xác hơn là nơi chấp niệm tụ tập, không phải quỷ thật sự.