Chương 663: Bắt dương ngư trong Dạ Hải (1)

Bắt dương ngư trong Dạ Hải (1)

Thu Dung Vãn Tuyết dặn dò:

– Người Nam Dao Vân cũng đến, đoạn thời gian gần đây Phong Đô thành sẽ
rất náo nhiệt. Chúng ta phải thật cẩn thận, đừng gây chuyện thị phi.

Thu Dung Vãn Tuyết cẩn thận là rất có lý, quỷ tổ thụ chỉ là một tiểu tộc nhỏ bé không đáng kể trong Đông U Cương, sinh tồn giữa đại giáo cường
quốc. Tuyết Ảnh quỷ tộc phải hết sức cẩn thận.

Đám người Lý Thất Dạ ra Dạ Hải mười ngày, mãi dến ngày thứ mười rốt cuộc có thu hoạch. Khi thả lưới xuống, Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết đều
không có cá. đệ tử cuối cùng kéo lưới lên vốn không ôm hy vọng, nhưng
khi gã thu lưới thì ánh nắng chói mắt phản chiếu, mọi người đưa mắt
nhìn, trong lưới bắt được một con cá nhỏ cỡ ngón cái, toàn thân tỏa ánh
sáng mặt trời. Cá nhỏ như khắc bằng hỏa ngọc, lửa bốc cháy toàn thân nó.

Trông thấy con cá nhỏ, Thu Dung Vãn Tuyết mỉm cười nói:

– Cá Dạ Dương!

Khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều khi Thu Dung Vãn Tuyết cười thì tựa mẫu đơn nở, quốc sắc thiên hương.

Sáu người Bành Tráng rất hưng phấn:

– Cá Dạ Dương!

Đệ tử bắt được cá Dạ Dương siêu hưng phấn, gã là người đầu tiên bắt cá Dạ Dương, không mừng sao được?

Sáu người Bành Tráng vui vẻ nhảy cẫng lên:

– Rốt cuộc có thu hoạch!

Bắt được một con cá Dạ Dương ủng hộ sĩ khí đám người Bành Tráng, bọn họ
cho rằng tiếp theo là lúc thu hoạch phong phú. Nhưng hai ngày liên tiếp
đám người không bắt được con cá Dạ Dương nào.

Thu Dung Vãn Tuyết rất bình tĩnh. Sáu người Bành Tráng thì nôn nóng.

Liên tục hai ngày không có thu hoạch, đám người Bành Tráng than thở.

Bành Tráng nói:

– Ài, khó bắt cá Dạ Dương quá, cứ tiếp tục thế này sợ là một tháng không bắt được hai con.

Tuy chỉ cần bọn họ trả thọ huyết thì có thể luôn thuê thuyền đưa đò,
nhưng từng ngày qua đi làm nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng nóng nảy
bực bội.

Lý Thất Dạ tìm Thu Dung Vãn Tuyết, nhìn nữ nhân trưởng thành, xinh đẹp động lòng người, mỉm cười hỏi:

– Hôm nay ta dẫn đường được không?

Tuy Thu Dung Vãn Tuyết bình tĩnh được nhưng Lý Thất Dạ không rảnh đi dạo lung tung với bọn họ trên Dạ Hải. Lý Thất Dạ còn cần làm nhiều chuyện,
hắn phải bắt được số lượng lớn cá Dạ Dương.

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ một lúc lâu, gật đầu, nói:

– Cũng tốt, ngươi thử dẫn đường xem.

Thu Dung Vãn Tuyết đồng ý xong Lý Thất Dạ cười nói với lái đò ngồi ở đuôi thuyền:

– Chúng ta đi chỗ kia.

lái đò không nói không rằng lái thuyền đưa đò theo hướng Lý Thất Dạ chỉ. Lái đò tựa như người vô hình, gã không nói câu nào, gã chỉ phục trách
chèo thuyền đưa đò, không tham gia chuyện khác.

Con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, Lý Thất Dạ thầm đo đạc Dạ Hải, đã có hính dáng Dạ Hải trong lòng hắn. Lý Thất Dạ chỉ cần tính toán thời
gian, tuyến đường thuyền đưa đò là được.

Trăm ngàn vạn năm nay Lý Thất Dạ không chỉ một lần đến Dạ Hải bắt cá Dạ Dương, hắn hiểu rõ hơn đám người Thu Dung Vãn Tuyết.

Thuyền đưa đò lướt sóng hết nửa ngày, Lý Thất Dạ trầm giọng nói:

– Ngừng lại tại đây.

Lái đò neo thuyền, con thuyền nhỏ ngừng trên mặt biển đen như mực. Lý Thất Dạ nín thở, mắt nhìn nước biển đăm đăm.

Vẻ mặt Lý Thất Dạ trịnh trọng làm Thu Dung Vãn Tuyết bị cảm nhiễm, cũng
nín thở nhìn mặt biển. Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng nhìn theo.

Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng không thấy gì hết. Dạ Hải rất bí ẩn,
dù ngươi mở thiên nhãn cũng không thể nhìn xuyên qua nước biển đen như
mực, mặc cho ngươi cường đại tới mấy cũng không thể thấy tình hình dưới
nước biển.

Một giây qua đi, con ngươi Lý Thất Dạ co rút, trầm giọng quát:

– Tới lúc rồi, thả lưới!

Lý Thất Dạ thả lưới của mình xuống Dạ Hải ngay.

Thu Dung Vãn Tuyết, nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng cũng thả lưới vào biển.

Vừa thả lưới xuống có đệ tử định rút lên, Lý Thất Dạ trầm giọng nói:

– Đừng nhúc nhích!

Mọi người không dám nhúc nhích, cùng nhìn mặt biển như Lý Thất Dạ, nhưng bọn họ không thấy gì.

Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ quát to:

– Kéo lưới, chính là lúc này!

Lý Thất Dạ kéo lưới lên.

Rào rào!

Khi Lý Thất Dạ kéo lưới, từng ánh mặt trời chói mắt làm mọi người nhắm tịt mắt lại.

Trong lưới có một con cá Dạ Dương đang vùng vẫy muốn thoát khỏi lưới
đánh cá, nhưng mặc chúng nó giãy dụa cỡ nào cũng không khoát khỏi lưới
được.

Tốc độ của Lý Thất Dạ siêu nhanh gỡ cá Dạ Dương ra khỏi lưới bỏ vào bảo
bình đã chuẩn bị từ trước để tránh cá Dạ Dương trốn thoát.

Rào rào!

Lý Thất Dạ thu lưới, đám người Thu Dung Vãn Tuyết cũng kéo lưới lên. Ánh mặt trời chói mắt làm mọi người mù lòa.

Ánh sáng đó làm đám người Thu Dung Vãn Tuyết rung động, không nói nên
lời. Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng há to mồm thật lâu, thả lưới một cái bắt nhiều cá Dạ Dương hơn người ta bắt một tháng.

Thu Dung Vãn Tuyết phản ứng nhanh nhất, kêu nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng:

– Mau bắt cá!

Thu Dung Vãn Tuyết lấy bảo bình ra bỏ cá Dạ Dương vào trong.

Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng lấy lại tinh thần, bỏ cá Dạ Dương vào bảo bình. Bọn họ rất hưng phấn, một lần thả lưới xuống thu hoạch quá
nhiều, làm bọn họ khó tin.

Khi nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng bỏ mấy cá Dạ Dương cuối cùng vào
bảo bình, có một thuyền đưa đò thấy đám người Lý Thất Dạ thu hoạch thì
rất hưng phấn nói:

– Có cả!

Đám người Bành Tráng không xa lạ với thuyền đưa đò này, là kẻ thù cũ thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc cùng đệ tử Hắc Vân quỷ tộc.

Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc thấy đám người Lý Thất Dạ bắt được cá liền ra lệnh cho đệ tử trên thuyền đưa đò:

– Thả lưới!

Đệ tử Hắc Vân quỷ tộc cùng thả lưới xuống biển rồi kéo lên nhưng không thu hoạch được gì.

Nhìn cái lưới trống trơn không có con cá Dạ Dương nào, thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc tức giận giậm chân:

– Đến chậm!

Bành Tráng thấy đệ tử Hắc Vân quỷ tộc không có thu hoạch thì rất sung sướng:

– Ha ha, hắc tiểu quỷ, các ngươi đến chậm.

Bành Tráng cười to bảo:

– Cá Dạ Dương đã chạy đi từ khuya!

Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc không tin tà, quát to:

– Thả lưới!

Đám đệ tử lại thả lưới muốn bắt được cá Dạ Dương mới nói, nhưng đệ tử Hắc Vân quỷ tộc thả lưới mất lần đều không có thu hoạch.

Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc không tin tà, mới rồi gã chính mắt thấy đám
người Bành Tráng bắt cá Dạ Dương tại đây. Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc tiếp tục thả lưới xuống Dạ Hải, gã không ngừng đến khi nào bắt được cá Dạ
Dương.

Lý Thất Dạ lười xem nhóm thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc:

– Chúng ta di.

Lý Thất Dạ hiểu rõ Dạ Hải hơn bất cứ ai, chỉ cần hắn chặn lại đàn cá Dạ
Dương thì tại đây sẽ có đoạn thời gian rất dài không có nhiều cá Dạ
Dương bơi qua.

Lái đò lái thuyền đưa đò theo hướng Lý Thất Dạ chỉ. Bành Tráng sung sướng, lúc sắp đi phẩy tay với thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc.

Bành Tráng cười to bảo:

– Tiểu hắc quỷ, các ngươi từ từ vớt đi, đại gia đi trước.

Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc giận run người, giẫm mạnh chân, mắt tóe lửa nhìn bóng lưng đám người Bành Tráng đi xa.

Lý Thất Dạ khiến lái đò đưa thuyền đưa đò đến một khu vực biển rồi ngừng lại.

Đế Bá

Đế Bá

Score 9
Status: Ongoing Author:
Ngàn vạn năm trước, Lý Thất Dạ trồng xuống một cây Thúy Trúc.Tám trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ nuôi một đầu cá chép.Năm trăm vạn năm trước, Lý Thất Dạ thu dưỡng một cái tiểu cô nương.... ... ... ... ...Hôm nay, Lý Thất Dạ tỉnh lại sau giấc ngủ, Thúy Trúc tu luyện thành thần linh, cá chép hóa thành Kim Long, tiểu cô nương trở thành Cửu Giới Nữ Đế.Đây là cố sự về một tiểu tử bất tử Nhân tộc dưỡng thành Yêu Thần, dưỡng thành Tiên thú, dưỡng thành Nữ Đế...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset