Thu Dung Vãn Tuyết khó khăn bình tĩnh lại, nàng hít sâu, nhưng nỗi lòng vẫn cực kỳ rung động.
Hắc Vân thiếu chủ thì thôi đi, nhưng Âm Nguyệt hoàng tử là vương hầu
trăm phần trăm. So với Thu Dung Vãn Tuyết, đạo hạnh của Âm Nguyệt hoàng
tử kém hơn nàng một chút nhưng không quá nhiều.
Một vương hầu cường đại như thế lại không bằng một con kiến trong tay Lý Thất Dạ. Âm Nguyệt hoàng tử không có cơ hội chống cự, Lý Thất Dạ bóp
chết gã dễ dàng hơn nghiền con kiến.
Hỏi sao không khiến Thu Dung Vãn Tuyết rung động? Bọn họ ở chung với Lý
Thất Dạ hơn một tháng, tuy tài bắt cá Dạ Dương của hắn rất thần kỳ, Thu
Dung Vãn Tuyết cảm thấy hắn đúng là bí ẩn nhưng chỉ nhằm vào chuyện vớt
cá Dạ Dương. Nhìn từ mặt nào thì Lý Thất Dạ không giống cường giả cường
đại vô địch.
Bộ dáng của Lý Thất Dạ trông rất bình thường, tuổi nhỏ hơn đám người
Bành Tráng. Nhìn sao Lý Thất Dạ cũng không giống một cường giả, nhưng
hôm nay hắn dễ dàng bóp chết một vị vương hầu, có thể tưởng tượng đạo
hạnh của hắn đáng sợ cỡ nào.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng thì đã ngây người thật lâu, bọn họ
quá rung động. Âm Nguyệt hoàng tử, đó là tồn tại vương hầu, vậy mà bị
người bóp chết, rất đáng sợ.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng ngây ngốc nhìn Lý Thất Dạ, há to mồm không nói nên lời. Bọn họ đứng ngây như phỗng.
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu bình tĩnh tinh thần, cười khổ nói:
– Xem ra là ta tự mình đa tình, thực lực như Lý công tử cần gì Tuyết Ảnh quỷ tộc chúng ta che chở?
– Không.
Lý Thất Dạ nhìn nữ nhân diêm lệ trang nhã trước mắt, cười nói:
– Ta thích nàng tự mình đa tình.
Thu Dung Vãn Tuyết không giận vì bị Lý Thất Dạ trêu ghẹo, nàng cười cay
đắng. Thu Dung Vãn Tuyết đã hiểu trước kia nàng nghi ngờ Lý Thất Dạ là
dư thừa, bọn họ không đáng để hắn có mưu đồ gì.
Thu Dung Vãn Tuyết nhận xét bảo thủ Lý Thất Dạ có thực lực cỡ cổ thánh,
với Tuyết Ảnh quỷ tộc nhỏ bé thì sức mạnh đó đã cường đại đến khủng
khiếp.
Thực lực như Lý Thất Dạ nếu muốn mưu đồ thứ gì của Tuyết Ảnh quỷ tộc có
thể trực tiếp giành lấy. Thu Dung Vãn Tuyết hiểu Lý Thất Dạ đi theo bọn
họ chỉ có một nguyên nhân, là vì đệ nhất hung mộ.
Thu Dung Vãn Tuyết thầm thở dài, lúc trước nàng đề phòng Lý Thất Dạ hoàn toàn là tự chuốc buồn phiền. Lý Thất Dạ không có ý xấu, nếu hắn muốn
làm gì bọn họ, thực lực của họ có đề phòng hắn như thế nào cũng vô dụng.
Đám người Âm Nguyệt hoàng tử chính là ví dụ điển hình. Âm Nguyệt hoàng
tử là truyền nhân môn phái hạng hai, vương hầu cường đại nhưng ở trong
tay Lý Thất Dạ chỉ vài giây là thành tro.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng lấy lại tinh thần, cục súc bất an.
Bành Tráng lắp bắp:
– Cái . . . Cái cái . . . Cái kia . . . Lý huynh . . . Không . . . Lý . . . Lý đạo huynh . . .
Đối với bọn họ thì vương hầu đã là rất cường đại, xứng là cường giả
trong Tuyết Ảnh quỷ tộc. Lý Thất Dạ một ngón tay bóp chết vương hầu
cường đại như Âm Nguyệt hoàng tử.
Trước đó bọn họ xưng huynh gọi đệ với Lý Thất Dạ. Một cường giả bóp chết vương hầu, đừng nói đệ tử trẻ tuổi như nhóm sáu người trẻ tuổi Bành
Tráng, dù là tộc trưởng, chư lão Tuyết Ảnh quỷ tộc cũng phải kiêng dè ba phần, kính lễ.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng lại xưng huynh gọi đệ với Lý Thất Dạ, bọn họ không biết mình đang có cảm giác gì, tóm lại là lộn xộn, lơ ngơ.
Lý Thất Dạ nhìn Bành Tráng lắp bắp nói chuyện, bảo:
– Trước kia thế nào thì cứ thế ấy đi.
Bành Tráng gãi tóc, cười khờ:
– Vậy . . . Được . . . Được rồi.
Ngẫm lại kết bạn với cường giả như vậy cũng không tệ.
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nghiêm túc hỏi:
– Rốt cuộc ngươi là ai?
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng cùng nhìn Lý Thất Dạ. Trước đó bọn họ tưởng đâu Lý Thất Dạ là tán tu, một tán tu lang thang bốn bể là nhà.
Bây giờ xem ra không phải như thế, Lý Thất Dạ trẻ tuổi, tán tu làm sao
cường đại đến mức đó?
Lý Thất Dạ chỉ vào mũi mình:
– Hỏi ta?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Một tu sĩ nhân tộc đến từ Nam Dao Vân. Thật ra ta là ai không quan trọng, chủ yếu là ta không có ác ý với các người.
Thu Dung Vãn Tuyết cười khổ, Lý Thất Dạ nói cũng đúng. Đạo hạnh, thực
lực như Lý Thất Dạ tất nhiên có lai lịch kinh thiên, tộc nhỏ như Tuyết
Ảnh quỷ tộc có biết lai lịch của hắn hay không chẳng quan trọng. Có thể
nói hai bên không cùng đẳng cấp, hoàn toàn là hai thế giới.
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu, trịnh trọng chắp tay hướng Lý Thất Dạ:
– Vậy thì Lý công tử, chúng ta từ biệt ở đây, có duyên sẽ gặp lại.
Thu Dung Vãn Tuyết vốn định hộ tống hắn đi một đoạn đường, giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết.
– Không.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Thu Dung, nàng đi theo ta.
Lý Thất Dạ thốt lời làm mọi người líu lưỡi, bao gồm Thu Dung Vãn Tuyết.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng trợn mắt há hốc mồm, khi lấy lại tinh thần cả đám nhìn nhau. Phát triển thế này nhanh quá đi, đột nhiên kêu
tộc trưởng đi theo Lý Thất Dạ, hình như . . . Là việc vui?
Thu Dung Vãn Tuyết nghe Lý Thất Dạ noi cũng cứng họng, khuôn mặt mỹ miều đỏ rực, nàng ngây người.
Thu Dung Vãn Tuyết tỉnh táo lại, hít sâu bình tĩnh cảm xúc.
Thu Dung Vãn Tuyết nghiêm túc nói:
– Ngươi Lý công tử đùa hơi lố rồi.
Lý Thất Dạ nhìn biểu tình của đám người, dở khóc dở cười, bọn họ hiểu lầm ý của hắn.
– A . . . Cái này . . . Nàng hiểu lầm rồi.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Ta không có ý đó. Lần này chúng ta có duyên, nàng đang tìm thứ Tuyết
Ảnh quỷ tộc lạc mất đúng không? Bây giờ có tìm được nó hay không đã
chẳng quan trọng, nàng theo ta đi trong Phong Đô thành này, ta cho nàng
một tạo hóa. Tuyết Ảnh quỷ tộc các người sẽ được ích lợi không nhỏ.
Sau khi ra Dạ Hải, Lý Thất Dạ vốn định chia tay với đám người Thu Dung
Vãn Tuyết. Nhưng vì che chở Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết không tiếc
đối địch với đám người Âm Nguyệt hoàng tử làm hắn động lòng. Thu Dung
Vãn Tuyết là quỷ tộc, nàng đồng ý che chở một nhân tộc, hắn rất thích cá tính này của nàng. Lý Thất Dạ bỗng nảy ý mang Thu Dung Vãn Tuyết đi.
Lý Thất Dạ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết, cười nói:
– Đương nhiên nếu nàng nguyện ý đi theo bên ta thì ta sẽ suy nghĩ có thu nhận nàng không.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng nhìn nhau, nháy mắt. Trước đó sáu
người còn định xúi giục ghép đôi tộc trưởng và Lý Thất Dạ, giờ có vẻ hy
vọng rất lớn.
Thu Dung Vãn Tuyết giật mình, trong lòng nàng suy nghĩ nhiều diều. Thu
Dung Vãn Tuyết đi Phong Đô thành trừ để nhóm sáu người trẻ tuổi Bành
Tráng tăng kiến thức, rèn luyện ra đúng là để tìm một vật trong tộc đã
dánh mất.
Từ thật lâu trước kia Tuyết Ảnh quỷ tộc đã mất báu vật, thời đại xa xôi
đến khó mà ngược dòng. Trước Thu Dung Vãn Tuyết có nhiều tộc trưởng đến
Phong Đô thành tìm kiếm nhưng mãi không tìm được, không có chút dấu vết
nào.