Vì vậy Dạ Sát không được xếp vào thiên tài đỉnh cao nhất U Thánh giới hiện nay nhưng rất nhiều người e dè gã. Trong thiên tài thế hệ trẻ một số người mạnh hơn Dạ Sát nhưng vẫn kiêng dè gã ba phần.
Khi dám tu sĩ trẻ lùi mấy bước, Dạ Sát nở nụ cười, gã hưởng thụ người khác sợ mình.
Dạ Sát cười nói:
– Các vị đạo hữu, ta không thù không oán với mọi người, cần gì xem ta như rắn rết?
Có tu sĩ trẻ cười nói:
– Uy danh của Dạ Sát huynh như sấm bên tai, chúng ta vừa nghe tên đã như bị sét đánh.
Mọi người không muốn đắc tội Dạ Sát, trong thế hệ trẻ gã không mạnh nhất nhưng không ai muốn dây vào gã. Bị Dạ Sát theo dõi thì như có gai ghim lưng.
Dạ Sát bật cười, tiếng cười âm u làm người nghe lạnh gáy.
Dạ Sát nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ là người duy nhất không nhúc nhích, cười hỏi:
– Tiểu bối nhân tộc, ngươi không sợ ta sao?
Lý Thất Dạ nhìn Dạ Sát, thản nhiên nói:
– Ta không biết ngươi thì tại sao phải sợ ngươi?
Nhiều tu sĩ trẻ toát mồ hôi hột thay Lý Thất Dạ, nếu đắc tội Dạ Sát thì chết như thế nào cũng không biết.
Dạ Sát nhìn Lý Thất Dạ, thấy bộ dáng hắn rất bình thường, ngẫm nghĩ cũng đúng.
Dạ Sát gật đầu, nói:
– Nói cũng đúng, con kiến như ngươi chắc không có tư cách nghe uy danh của ta.
Lý Thất Dạ mỉm cười, lười quan tâm Dạ Sát, gã cũng không thèm nhìn hắn lâu hơn. Trong mắt Dạ Sát thì tiểu bối nhân tộc không bằng cả con kiến, Lý Thất Dạ không đáng để gã ra tay.
Tuy Dạ Sát tự phụ nhưng gã có thực lực này. Dạ Sát ở lại bến đò một ngày, cuối cùng gã nhìn trúng đám Quỷ Tảo Tương từ thượng nguồn trôi xuống. Chớp mắt Dạ Sát đã vào Quỷ Hà, tốc độ nhanh làm người líu lưỡi, vớt bốn Quỷ Tảo Tương trên mặt sống.
Bốn Quỷ Tảo Tương vừa bị Dạ Sát vớt lên thì tiếng nước rào rào vang lên, bốn con hung vật chui ra khỏi mặt sông. Dạ Sát không sợ hãi, gã cười âm u, chớp mắt biến thành bốn luồng khói đen. Vang một chuỗi tiếng phập phập, đao quang lạnh lẽo chém xuống.
Giây lát sau bốn quỷ vật bị Dạ Sát giết, gã đáp xuống bến đò. Dạ Sát ném cá Dạ Dương ra sau đó biến mất, chẳng biết trong Quỷ Tảo Tương của gã có báu vật gì không.
Sau khi Dạ Sát biến mất, các tu sĩ trẻ thở phào nhẹ nhõm, không ai muốn ở chung với sát thủ, quá nguy hiểm.
– Mạnh quá!!!
Một tu sĩ trẻ nói:
– Đúng là hắn rất mạnh. Gần đây nghe nói Dạ Sát ám sát Yêu Hoàng của Thiết Ngưu quốc. Nghe đồn Yêu Hoàng của Thiết Ngưu quốc đã là một vị tiểu thánh tôn, nhưng vẫn chết thảm trong tay hắn.
Các tu sĩ trẻ có mặt tim rớt cái bịch, đối với bọn họ, dù là thiên tài nào thì thánh tôn là tồn tại rất mạnh. Đặc biệt thánh tôn thế hệ trước càng cường đại hơn, Dạ Sát ám sát giết một vị tiểu thánh tôn, có thể tưởng tượng thực lực của gã như thế nào.
Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết ở lại bến đò hai mươi mốt ngày. Vào ngày thứ hai mươi hai, khi một mớ Quỷ Tảo Tương từ thượng nguồn trôi xuống, Lý Thất Dạ luôn nhìn chằm chằm Quỷ Tảo Tương bỗng nhiên con ngươi co rút, mục tiêu là một Quỷ Tảo Tương.
Trong phút chốc Lý Thất Dạ lao lên vươn tay vớt một Quỷ Tảo Tương.
Rào rào!
Một bộ xương như con bò cạp bay ra khỏi Quỷ Hà, cái đuôi cực kỳ sắc bén nhanh chóng đâm hướng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười nghênh đón bộ xương, hai tay bắt lấy xương bò cạp.
Răng rắc!
Cái đuôi chưa kịp đâm vào người Lý Thất Dạ thì xương bò cạp đã bị hắn bẻ thành hai khúc.
Thấy Lý Thất Dạ dễ dàng bẻ bộ xương, nhiều tu sĩ trẻ rung động:
– Sức mạnh quá!
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng ném bộ xương vào Quỷ Hà, đáp xuống bến đò, giao cá Dạ Dương cho quỷ sứ. Lý Thất Dạ đưa Quỷ Tảo Tương vào tay Thu Dung Vãn Tuyết.
– Tặng cho nàng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chắc chắn nó thích hợp nàng, tiếc rằng chưa phải thứ ta muốn.
Thu Dung Vãn Tuyết nhận lấy Quỷ Tảo Tương, sững sờ tại chỗ. Nhìn thái độ của Lý Thất Dạ dường như đây là báu vật ghê gớm.
Có đứng bên cạnh tò mò thúc giục:
– Mở ra nhìn xem bên trong là gì?
Bất cứ ai mở rương báu là thú vui, nhiều tu sĩ trẻ vừa lấy được Quỷ Tảo Tương liền sốt ruột mở ra xem, nhìn coi mình có gặp may không.
Thu Dung Vãn Tuyết hiểu đạo lý không lộ tài, giương mắt nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Mở ra xem đi, vui một chút cũng tốt.
Lý Thất Dạ không sợ bị người nhìn thấy báu vật.
Lý Thất Dạ đã nói vậy thì Thu Dung Vãn Tuyết không dây dưa, vội thanh ly quỷ tảo rậm rạp quấn quanh, lộ ra cái hộp cũ kỹ.
Chuyện này rất hiếm thấy, nhiều Quỷ Tảo Tương không có hộp. Khi chiếc hộp bị mở ra tỏa ánh trăng rực rỡ. Ánh trăng rơi xuống như pháo hoa nở rộ ánh sáng rực rỡ muôn màu.
Chưa thấy báu vật, nhìn hoa trăng rơi đã làm người ta kinh thán.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn thấy trong hộp chứa một vầng trăng cong, kích cỡ bàn tay tỏa ánh trăng rực rỡ như trăng sáng treo trên cao. Làm người ta rung động là trong trăng cong có một cái bóng, bóng dáng mơ hồ xuất trần như tiên nhân.
Mọi người chưa thấy rõ ràng thứ nằm bên trong Thu Dung Vãn Tuyết đã vội đóng nắp hộp lại. Tim Thu Dung Vãn Tuyết đập nhanh, tuy nàng không rõ đó là gì nhưng chắc chắn là báu vật rất ghê gớm.
Những người khác không thấy rõ thứ trong hộp, nhưng nhìn ánh trăng toát ra có thể suy đoán đó là báu vật.
– Chắc là báu vật không tệ.
Có tu sĩ trẻ tuổi hâm mộ nói:
– May mắn thật, một lần đã lấy được báu vật, siêu may mắn.
So với Thu Dung Vãn Tuyết cẩn thận thì Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
– Chúng ta đi.
Thu Dung Vãn Tuyết ngoan ngoãn đi theo sau Lý Thất Dạ rời khỏi bến đò.
Ra khỏi bến đò, Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:
– Ngươi không vớt Quỷ Tảo Tương nào cho mình sao?
Lý Thất Dạ vừa ra tay đã vớt được báu vật, Thu Dung Vãn Tuyết hiểu rằng giống như cá Dạ Dương, hắn biết vài bí mật Phong Đô thành nếu không sẽ không thể vừa ra tay đã bắt chính xác.
– Không có.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Quỷ Hà là chỗ rất đặc biệt, một khi xuất hiện báu vật kinh thế thì vài năm hay mấy chục năm đừng mơ có thêm thứ khác nữa. Ta chắc chắn chìa khóa đệ nhất hung mộ không có trong Quỷ Hà.
Thu Dung Vãn Tuyết kinh ngạc nói:
– Báu vật kinh thế?
Tim Thu Dung Vãn Tuyết đập nhanh, thần hồn dao động. Báu vật kinh thế là thứ Thu Dung Vãn Tuyết chưa bao giờ dám mơ, bây giờ Lý Thất Dạ nói nửa vầng trăng cong là thứ rất ghê gớm.
Ban đầu Thu Dung Vãn Tuyết cứ nghĩ nửa vầng trăng khuyết là báu vật không tệ, chẳng ngờ nó là báu vật kinh thế.
Thu Dung Vãn Tuyết khó khăn tỉnh táo lại, nàng sợ hết hồn, tim đập chân run:
– Ý . . . Ngươi . . . Là cái . . . Này . . . Nửa vầng trăng khuyết này là báu vật kinh thế?
– Bán Nguyệt Tiên.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Thật lâu trước kia Bán Nguyệt Tiên từng xuất hiện một lần, tiếc rằng sau này biến mất, không ngờ nó rơi vào Quỷ Hà.
– Bán Nguyệt Tiên? Không phải bán tiên nguyệt?
Thu Dung Vãn Tuyết ngyâ ngốc:
– Nó . . . Nó là vật sống sao?
– Là Bán Nguyệt Tiên, một đạo ngoại kỳ bảo có lai lịch lớn, nàng có thể gọi nó là Tiên Nguyệt Mi.