Thu Dung Vãn Tuyết nhìn kỹ chủ nhân Tổ Lưu, lòng rung động. Huyết khí trên người chủ nhân Tổ Lưu làm Thu Dung Vãn Tuyết khẳng định trăm phần trăm người trước mắt tuyệt đối là người sống, không phải quỷ, không phải loại chấp niệm không có máu thịt. Đây là người sống, có máu có thịt.
Phát hiện này làm Thu Dung Vãn Tuyết giật mình. Tổ Lưu là truyền thừa cường đại và bí ẩn nhất Phong Đô thành, chủ nhân của nó là người sống. Nếu ai biết tin này sẽ tiểu tử nhường nào.
Trong Phong Đô thành, bất cứ truyền thừa nào đều do quỷ sứ Phong Đô thành tổ thành, tu sĩ từ ngoài đến không thể tham gia truyền thừa.
Hiện nay chủ nhân Tổ Lưu là một người sống, chuyện khó tin biết bao.
Lý Thất Dạ không để bụng lời chủ nhân Tổ Lưu nói, ung dung bảo:
– Chẳng phải bây giờ ngươi đang gặp ta sao? Sao có thể nói là không hoan nghênh ta?
– Mặc kệ là gì.
Chủ nhân Tổ Lưu mở miệng nói:
– Quá khứ, hiện tại, tóm lại chỗ này không có thứ ngươi muốn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đừng nói tuyệt tình như vậy, chúng ta có phải là bằng hữu không? Có phải là bạn sinh tử không?
Thu Dung Vãn Tuyết ngây người nghe. Không thể nào, quỷ sứ Phong Đô thành không thể nào kết bằng hữu với tu sĩ. Lùi một bước ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có thể, chủ nhân Tổ Lưu không phải quỷ sứ mà là người sống.
Nhưng Thu Dung Vãn Tuyết thầm lấy làm lạ, Lý Thất Dạ và chủ nhân Tổ Lưu kết bằng hữu, thật khó tin.
Chủ nhân Tổ Lưu nói thẳng:
– Không phải, ta không quen ngươi.
Lý Thất Dạ bật cười, lắc đầu, nói:
– Ngươi đang lừa mình dối người. Ta trước kia hay hiện tại, dù thay đổi như thế nào, ngươi nên biết ta vẫn là ta. Người khác không nhìn ra nhưng ngươi không thể nào không nhận ra.
Thu Dung Vãn Tuyết ù ù cạc cạc nghe. Thu Dung Vãn Tuyết không biết Lý Thất Dạ nói ta trước kia ý chỉ khi hắn là Âm Nha, nàng sẽ không biết bí mật đó.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Dù ta bây giờ không phải tiểu quỷ đội mũ năm xưa nhưng vẫn là ta, ngươi thấy đúng không?
Từ trăm ngàn vạn năm nay Lý Thất Dạ không chỉ xuất hiện với thân phận Âm Nha, nhiều lúc hắn dùng các loại thủ đoạn biến hóa thành hình dạng khác. Lý Thất Dạ giấu khuôn mặt thật, dấu vết của mình trong dòng sông thời gian.
– Tự ngươi biết.
Giọng chủ nhân Tổ Lưu như từ nơi xa xôi truyền về, lạnh lùng nói:
– Từ khi ngươi lừa người kia khỏi Phong Đô thành thì ngươi nên biết ngươi không được Phong Đô thành hoan nghênh. Nếu không nhờ ta sợ là ngươi không vào Phong Đô thành được, sớm bị truy sát!
– Dừng nói vậy, nếu ta muốn đến Phong Đô thành gặp ngươi thì không ai ngăn được, ngươi thấy đúng không? Ta luôn là người tình sâu nghĩa nặng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đương nhiên ta vô cùng cảm kích chuyện xảy ra trước kia . . .
Chủ nhân Tổ Lưu hừ mạnh.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Chuyện năm đó ngươi không thể trách ta. Bảo ta lừa người đó đi là sai mười mươi, bản thân hắn muốn đi, sao có thể trách ta được?
Chủ nhân Tổ Lưu hỏi:
– Ngươi dám nói ngươi không xúi giục hắn chạy đi?
Không nghe ra giọng nói là nam hay nữ nhưng rõ ràng trong đó chất chứa khó chịu với Lý Thất Dạ.
– A . . .
Lý Thất Dạ cười gượng:
– Cái này thì . . . Nói sao đây, ta chỉ tâm sự, nói về thế giới bên ngoài hấp dẫn thế nào, chỉ có thế, ta không làm gì khác.
Chủ nhân Tổ Lưu rất bực mình Lý Thất Dạ:
– Không có ngươi trợ giúp thì sao hắn rời khỏi Phong Đô thành được? Ngươi nói câu đó cảm thấy có người tin được không?
– À thì . . .
Lý Thất Dạ cười gượng:
– Chuyện . . . Chuyện này . . . Nên nói sao đây, thật ra đó là tạo hóa lớn của hắn. Nếu hắn không có tạo hóa như vậy thì ai đến cũng không giúp được hắn, ngươi nói có đúng không? Nếu hắn có tạo hóa lớn đó nói lên đây là ý trời, chuyện ta làm ra chẳng qua là thuận nước giong thuyền.
– Hơn nữa chuyện về sau không liên quan đến ta, là bản thân hắn cố gắng.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Sau khi hắn rời khỏi Phong Đô thành thì ta không gặp mặt nữa. Sau này hắn có thành tựu như vậy chỉ có thể nói hắn rời khỏi đây là ý trời, ngươi nên đồng ý.
Thu Dung Vãn Tuyết nghe ù ù cạc cạc, nàng không biết hai người nói hắn là ý chỉ ai. Thu Dung Vãn Tuyết biết hai điều, thứ nhất, Lý Thất Dạ và chủ nhân Tổ Lưu quen nhau, tình cảm rất tốt. Thứ hai, Lý Thất Dạ giúp ai đó chạy ra Phong Đô thành.
Thu Dung Vãn Tuyết hiểu ra Lý Thất Dạ từng đến Phong Đô thành, không chừng mấy năm qua hắn luôn ra vào chỗ này, nếu không đã chẳng quen thân với Tổ Lưu như thế.
Thu Dung Vãn Tuyết không biết sự thật không phải mấy năm trước, không xảy ra trong vài năm gần đây, người kia rời đi không là chuyện mấy năm trước.
Lý Thất Dạ, chủ nhân Tổ Lưu đang nói về chuyện mấy chục vạn năm trước chứ không phải vài năm, đó là chuyện rất xa xôi.
Chủ nhân Tổ Lưu hừ lạnh.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Lần này ta đến không dám làm khó dễ ngươi, ta muốn biết Dạ Hải biến trong, hy vọng ngươi sẽ nói ít chuyện cho ta biết.
– Không biết.
Chủ nhân Tổ Lưu dứt khoát nói:
– Dù biết cũng không nói cho ngươi.
Thái độ chủ nhân Tổ Lưu gắt gỏng. Lý Thất Dạ im lặng.
Thật lâu sau Lý Thất Dạ dịu giọng nói với Thu Dung Vãn Tuyết:
– Nàng ra bên ngoài chờ chút, ta có việc bận.
Thu Dung Vãn Tuyết không hỏi lý do, nàng gật đầu bước ra đại điện.
Sau khi Thu Dung Vãn Tuyết rời đi, Lý Thất Dạ nhìn chủ nhân Tổ Lưu, thở dài. Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng tại chỗ, nhìn chủ nhân Tổ Lưu chằm chằm so bì xem ai lì hơn.
– Chuyện năm xưa đúng là ta không nên đưa hắn ra khỏi Phong Đô thành, phá hỏng quy định.
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
– Nhưng ta nổi lòng yêu tài. Ngươi cũng biết hắn có được tạo hóa như vậy xem như ý trời, dù hắn là người hay quỷ, ngươi biết hắn có tư chất thành tiên đế. Cuối cùng điều này được chứng thật. Ta chỉ thực hiện lời hứa, sau khi rời khỏi Phong Đô thành ta không giúp đỡ nhưng hắn vẫn trở thành tiên đế, thấy không?
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Ngươi cũng nên biết năm xưa xảy ra chuyện như vậy lỡ đi nhầm một bước sẽ gây ra biến cố tày trời.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Ta biết, nhưng hắn luôn đi đúng, không làm chuyện xấu với Phong Đô thành, ngươi thấy không? Hắn chỉ muốn đi ra ngoài, sau khi thành tiên đế hắn cũng bảo vệ Phong Đô thành nhiều lần. Ngươi không cảm thấy khiến chỗ đó thêm một cường địch là chuyện không tệ sao?
Chủ nhân Tổ Lưu im lặng. Lý Thất Dạ ngồi yên, cũng im lặng.
Thật lâu sau, chủ nhân Tổ Lưu mở miệng nói:
– Chúc mừng, cuối cùng ngươi vẫn giành lại cơ thể.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Người có chí sẽ thành công, ta cũng hy vọng có ngày ngươi rời khỏi Phong Đô thành. Năm tháng quá xa xôi, ngươi thấy đúng không?
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Nếu ta muốn đi thì tùy thời có thể.
– Nhưng ngươi không đi, đúng không?
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Vạn năm dài biết bao, ngươi ngủ say tại đây, năm tháng của ngươi toàn ngủ và ngủ. Ta biết ngươi không muốn nhưng ta vẫn hy vọng ngày nào đó ngươi đi ra ngoài nhìn xem. Năm tháng không cần dài dặc, quan trọng là sống sao cho đặc sắc.