Chiến Thần điện của Lý Thất Dạ tất nhiên hơn mớ báu vật khác, chỉ cần bắn mũi tên chữ hành là sẽ mang hắn rời đi ngay. Mặc kệ mảnh đất phong ấn như thế nào, phong tỏa nghịch thiên tới đâu đều khó thể ngăn cản mũi tên này.
Lý Thất Dạ tỏa định mục tiêu vào lái đò, bắn mũi tên chữ hành chớp mắt đâm thủng đầu lái đò, cũng đưa Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết lên thuyền đưa đò.
Tiếc rằng Lý Thất Dạ không thể tỏa định bờ bên kia, nếu không bắn mũi tên chữ hành nghịch thiên sẽ đưa hai người vượt qua bờ bên kia.
Lý Thất Dạ thành công cướp một chiếc thuyền đưa đò làm mọi người rung động, chuyện này không thể xảy ra, nhưng hắn thật sự thành công.
Thần Nhiên hoàng tử vừa kinh vừa giận, lạnh lùng cười:
– Đối địch với lái đò, không biết sống chết!
Mọi người đều biết một khi công kích lái đò sẽ vời đến họa sát thân. Trong Phong Đô thành đối địch lái đò, quỷ sứ sẽ không có kết cuộc tốt.
Khi Lý Thất Dạ thành công cướp thuyền, bóng đen khổng lồ bộc phát hơi thở đáng sợ. Ngàn vạn lái đò vây quanh Lý Thất Dạ.
Có người kinh kêu:
– Xong rồi, tiểu tử này sẽ bị tất cả lái đò ăn tươi nuốt sống!
Nhưng ngay lúc đó người Lý Thất Dạ phát ra hơi thở bí ẩn.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
– Đừng chọc ta, nếu không, đồ diệt các ngươi!
Hơi thở bí ẩn phát ra từ món đồ Lý Thất Dạ mượn của chủ nhân Tổ Lưu.
Bóng đen khổng lồ, lái đò rất e ngại vật đó. Bóng đen khổng lồ không ra tay, ngàn vạn lái đò thu về tầm mắt, không dám nhìn thẳng Lý Thất Dạ.
Chiếc thuyền đưa đò Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết đứng bị lực lượng đẩy lướt dần hướng bờ bên kia.
Cảnh tượng đó làm các tu sĩ trẻ tuổi ngây người. Có người tưởng đâu mình hoa mắt, dụi mắt lia.
– Không thể nào!
Bao nhiêu người không dám tin, Lý Thất Dạ giết một lái đò thế nhưng bóng đen khổng lồ, ngàn vạn lái đò mặc kệ hắn đi?
Bọn họ không biết Lý Thất Dạ mang theo vật siêu nghịch thiên, thứ khiến quỷ vật lái đò rất e ngại.
Thấy Lý Thất Dạ cưỡi thuyền đưa đò đi xa, biến mất trong tầm mắt, mọi người thẫn thờ thật lâu.
Thần Nhiên hoàng tử sắc mặt khó xem nói:
– Phi, coi như hắn gặp vận may từ trên trời rơi xuống!
Thần Nhiên hoàng tử rất tức giận, hận ngứa răng, gã không ngờ Lý Thất Dạ sống sót đi bờ bên kia.
Cự Khuyết thánh tử nhìn Lý Thất Dạ khuất xa, mắt hấp háy ánh sáng.
Cự Khuyết thánh tử nhỏ giọng nói:
– Trên người tiểu tử này có thứ lợi hại.
Đại Trí thiền sư lẩm bẩm:
– Thiện tai, thiện tai, ghê gớm, ghê gớm?
Như Lý Thất Dạ nói, Đại Trí thiền sư có một chiếc bảo thuyền, gã có thể vượt qua biển đen, đó là thứ tổ sư Minh Độ tiên đế để lại.
Nhưng Đại Trí thiền sư không tùy tiện dùng bảo thuyền, vì gã e ngại bóng đen khổng lồ, lái đò, không thể xá định nếu cưỡng ép vượt qua có bị công kích không.
Hiện giờ Lý Thất Dạ xông qua biển, bắn chết một lái đò, ngàn vạn lái đò không dám ra tay. Đại Trí thiền sư biết trên người Lý Thất Dạ có thứ đáng sợ hơn của gã.
Phương xa có áng mây đỏ bay nhanh tới. Đại Trí thiền sư biến sắc mặt, rụt cổ vội vàng xoay người bỏ trốn.
Biển đen yên lặng, trừ nước biển đen như mực ra không có thứ gì khác. Lý Thất Dạ cưỡi thuyền đưa đò như nỗ tiễn lướt nhanh đến bờ bên kia.
Thu Dung Vãn Tuyết rung động thẫn thờ, nàng chẳng ngờ cách của Lý Thất Dạ là bắn chết lái đò cướp thuyền đưa đò. Không lái đò nào dám ra tay công kích bọn họ, chuyện như vậy trước kia Thu Dung Vãn Tuyết không dám nghĩ đến.
Thu Dung Vãn Tuyết ngẩn người, bên tai nghe Lý Thất Dạ trêu chọc:
– Như thế nào? Có phải lưu luyến vòng tay công tử, không nỡ rời đi?
Thu Dung Vãn Tuyết tỉnh táo lại, chợt nhận ra nàng vẫn đang dán sát ngực Lý Thất Dạ, tay ôm chặt eo hổ. Thu Dung Vãn Tuyết xấu hổ muốn chui xuống đất, toàn thân nóng lên, hai chân nhũn ra, cảm giác tê dại lan tràn toàn thân.
Thu Dung Vãn Tuyết vội tránh ra, khuôn mặt đỏ rực không dám nhìn thẳng mắt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết xấu hổ, hắn thản nhiên, có tâm tình trêu chọc:
– Đừng say đắm gia, gia là truyền thuyết.
Mặt Thu Dung Vãn Tuyết nóng ran, trong xấu hổ có buồn bã, cảm giác lạc lõng. Thật lâu sau Thu Dung Vãn Tuyết thở dài.
Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết đứng trên thuyền đưa đò bay hướng bờ bên kia, tốc độ rất nhanh. Thuyền đưa đò lướt đi trong biển đen không biết qua bao lâu, cuối cùng hai người thấy bờ bên kia.
Nhìn từ xa là đại lục đen kịt, trên bầu trời lấp lánh nhiều sắc màu, vô số ánh sáng rực rỡ bắn lên chân trời.
Thuyền đưa đò chậm rãi cập bờ, hai người bước lên đất liền. Lý Thất Dạ thả thuyền đưa đò vào biển đen. Thuyền đưa đò khá giống u minh thuyền Quỷ Hà, một khi rời khỏi nước biển đen như mực sẽ mục rữa, không thể mang đi.
Ong ong ong ong ong!
Thanh âm trong trẻo êm tai. Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết mới bước lên bờ bên kia, đạo cơ trở nên sống động, đại đạo ngân cùng, các sợi pháp tắc hiện ra.
Quanh thân Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết vang lên đại đạo luân âm, từng sợi pháp tắc thần luyện như phượng hoàng giương cánh. Các sợi đại đạo pháp tắc hiển hiện phù văn, đạo văn quanh quẩn.
Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết chìm trong đại đạo, thiên địa đại đạo cộng minh với đạo cơ của hai người. Mỗi khi Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết bước ra một bước là từng sợi đại đạo hiện ra dưới chân, thanh âm đại đạo tựa chuông thần ngân vang. Pháp tắc đại đạo quanh thân Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết càng sống động, tựa tiên bay múa.
Thu Dung Vãn Tuyết phản ứng lớn hơn Lý Thất Dạ. Pháp tắc quanh thân Thu Dung Vãn Tuyết đan xen vào nhau hóa thành chương tự, nàng như quyển tiên kinh mở ra, đại đạo pháp tắc cuồn cuộn chiếu đạo quang xuống như rắc phấn vàng, thanh âm trong trẻo êm tai.
Có thể nói Thu Dung Vãn Tuyết từng bước nở sen, thiên địa đại đạo nâng nàng lên. Thu Dung Vãn Tuyết đi đến đâu là thiên địa đại đạo theo tới đó.
Thu Dung Vãn Tuyết giật mình kêu lên:
– Chuyện . . . Chuyện gì đây?
Tuy cảm giác đại đạo ngân cùng rất tuyệt, Thu Dung Vãn Tuyết dược ích lợi khá lớn nhưng nàng biết rõ với thiên phú, đạo hạnh của mình còn xa mới khiến đại đạo ngân vang, càng không thể khiến thiên địa đại đạo theo như bóng với hình.
Cố tình chuyện này xảy ra, hỏi sao Thu Dung Vãn Tuyết không sợ?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chỗ này là đạo thổ, hơn nữa nàng là quỷ tộc. Đạo thổ này có liên quan đến đạo thổ các người.
Thu Dung Vãn Tuyết khó khăn bình tĩnh cảm xúc, đi theo Lý Thất Dạ vào mảnh đất, dần phát hiện nơi đây có điều khác lạ.
Đất đai đường núi trập trùng, sông ngòi bao la hùng vĩ như lãnh thổ rộng ngàn vạn dặm. Nhưng nhìn kỹ hì thấy sơn mạch lấy đạo cốt làm khung, đạo pháp làm đất, sông ngòi lấy đạo chương làm lòng sông, đạo văn làm dòng chảy. Sự sống trên mặt đất cũng vậy.
Chim bay trên bầu trời hay thú chạy dưới đất, cây cối dều không có sinh mệnh mà do đại đạo diễn hóa ra.
Một gốc cây to mọc cao lên trời trước mặt Thu Dung Vãn Tuyết có thân cứng cáp, lá xanh biếc, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy là mấy đại đạo pháp tắc tho to ghép lại thành thân cây già nua, cứng rắn như sắt. Các sợi trật tự thần luyện nhỏ như tơ đan xen thành lá cây xanh biếc.