Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Ngươi nói đúng, ta là trường sinh bất tử, có đầy đủ thời gian. Nhưng đó là trước kia, khi ta còn là Âm Nha. Lần đó ta đi không từ giã vì ta biết mình có đủ thời gian, ngày nào đó sẽ trở về gặp ngươi.
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
– Bây giờ ta không phải Âm Nha, không còn là tồn tại trường sinh bât tử, không biết bao lâu nữa mới trở về Phong Đô thành nhìn xem, không biết có cơ hội dó không.
– Cho nên trừ chuyện Hoàng Kiệu Phu ra ta thật sự đến từ biệt ngươi.
Lý Thất Dạ than thở:
– Mặc kệ thế nào, có ngày ngươi sẽ chờ được cơ hội đó, hy vọng trong tương lai ta sẽ gặp ngươi.
Chủ nhân Tổ Lưu ngồi im, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc dao động.
Lý Thất Dạ nhìn chủ nhân Tổ Lưu chằm chằm, nói:
– Bảo trọng, hy vọng vị có ngày gặp lại!
Chủ nhân Tổ Lưu ngồi im, không lên tiếng, không có hành động gì.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài, yên lặng xoay người đi. Lý Thất Dạ không biết lần này từ biệt khi nào mới gặp ta.
Lý Thất Dạ bước tới cửa, chủ nhân Tổ Lưu mở miệng nói:
– Đứng lại!
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh băng kêu:
– Quay về!
Một chân Lý Thất Dạ đạp qua ngưỡng cửa, hắn im lặng một lúc sau chậm rãi rút chân về, xoay người đi vào đại điện. Lý Thất Dạ nhìn chủ nhân Tổ Lưu ngồi trên ghế.
Chủ nhân Tổ Lưu không nói tiếng nào, không thấy cảm xúc dao động, không biết gã suy nghĩ cái gì.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng hỏi:
– Cứ đi như vậy sao?
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Ta biết mình nợ ngươi, tiếc rằng tạm thời ta không trả được.
Chủ nhân Tổ Lưu hừ lạnh một tiếng:
– Ta không muốn nghe chuyện này.
Lý Thất Dạ cười khổ, nhún vai:
– Được rồi, ngươi muốn nghe cái gì cứ nói đi, ta rửa tai lắng nghe.
Chủ nhân Tổ Lưu rất bất mãn Lý Thất Dạ:
– Hừ!
Tiếng hừ lạnh quanh quẩn trong đại điện.
Lý Thất Dạ cười cười, làm bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Một lúc lâu sau chủ nhân Tổ Lưu mở miệng nói:
– Ngươi thật sự phải đi chiến đấu sao?
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Ngươi thấy cần thiết không? Đã kéo dài lâu đến trăm ngàn vạn năm.
– Ta biết.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nếu có cơ hội tại sao không chiến? Ta không phải người sợ chiến. Như ngươi nói, đã kéo dài trăm ngàn vạn năm, là lúc nên kết thúc.
Lý Thất Dạ cười tiêu sái:
– Dù không kết thúc trong tay ta thì ta vẫn muốn thử, có một số việc nên chấm dứt.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Đừng quên ngươi là nhân tộc, đây là chuyện của quỷ tộc, không liên quan gì ngươi. Nên kết thúc thì sẽ chấm dứt, không nhất thiết chờ nhân tộc nhà ngươi nhúng tay vào.
– Ta biết.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi cũng là quỷ tộc đúng không? Với ta thì dù là chuyện nhân tộc hay quỷ tộc đều không quan trọng, ta chỉ muốn một đáp án, ta còn cần một thời đại. U Thánh giới nên lật sang trang sách mới, một thời đại mới nên đến.
– Dù U Thánh giới cần lật sang trang sách mới thì đó là chuyện quỷ tộc nên làm!
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Không cần người ngoài như ngươi lo. Dù U Thánh giới cần lật sang trang sách mới, một thời đại hoàn toàn mới thì nên do ta mở ra chứ không phải ngươi!
– Ta biết.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chắc chắn, ngày đó sẽ đến. Quỷ tộc sẽ giở sang trang sách mới trong tay ngươi.
Lý Thất Dạ ngước nhìn chủ nhân Tổ Lưu:
– Trước khi quỷ tộc hoàn toàn sang trang sách mới, thời đại mới mở ra, hãy để ta mở màn trận chiến đầu tiên, để ta quét sạch vật cản thời đại mới mở ra!
Chủ nhân Tổ Lưu hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi cảm thấy làm vậy là trả lại nhân tình cho ta?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Không, là ta muốn một đáp án, ta muốn mở một số bí ẩn, cần biết vài chuyện. Từ rất lâu về trước ta đã muốn thấy thứ quỷ quái kia.
– Hừ! Tự tìm đường chết, không biết sống chết là gì!
Chủ nhân Tổ Lưu lại hừ mạnh, giọng nói tràn ngập bất mãn.
Lý Thất Dạ không hề tức giận, mỉm cười nói:
– Luôn có người nói ta như vậy, rất nhiều người nguyền rủa ta chết đi. Từ trăm ngàn vạn năm nay không biết bao nhiêu người hy vọng ta chết, tiếc rằng ta lam tất cả thất vọng, ta luôn sống rất tốt.
– Ngươi không được quên ngươi đã không phải ngươi ngày xưa, không còn là tồn tại trường sinh bất tử.
Chủ nhân Tổ Lưu nói:
– Trước kia dù gặp nguy hiểm cỡ nào ngươi tuyệt đối không chết, ngươi bây giờ đi nhầm một bước là sẽ tan thành mây khói, hồn phi phách tán.
– Ngươi nói câu này đúng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta không phải Âm Nha trường sinh bất tử, tuy không thể bất tử giống như trước nhưng ta nắm nhiều quyền chủ động hơn. Ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến tranh này.
Chủ nhân Tổ Lưu im lặng nghe Lý Thất Dạ nói, gã ngồi yên như hóa đá.
Lý Thất Dạ đứng lặng, giương mắt nhìn chủ nhân Tổ Lưu.
Một lúc lâu sau khẽ thở dài:
– Ta đã quyết ý, phải có trận chiến. Thắng hay thua cũng được, phải chiến. Ta chờ trận chiến này từ rất lâu, ta tự tin mình sẽ khải hoàn trở về!
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Nếu giống năm xưa có tồn tại như Thiên Lý tiên đế hộ giá cho ngươi, có lẽ ngươi sẽ xé rách thiên địa này được. Ngươi cảm thấy bây giờ có thể xé thiên địa này ra không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tuy không có tiên đế hộ tống nhưng không có nghĩa là ta không sở hữu thủ đoạn sánh ngang tiên đế. Ngươi nói vậy là đả kích sĩ khí của ta, từ vạn cổ đến bây giờ có bao nhiêu chuyện ta không làm được?
Chủ nhân Tổ Lưu hừ lạnh một tiếng:
– Nếu ngươi muốn đi chịu chết thì ta lười hỏi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Yên tâm đi, chờ ta khải hoàn trở về. Ta sẽ đâm thủng trời, lật tung quỷ địa kia lên. Có vài thứ nên chấm dứt!
Chủ nhân Tổ Lưu hừ mạnh, một lúc lâu sau lạnh lùng nói:
– Hoàng Kiệu Phu có thể đi.
Chủ nhân Tổ Lưu đột nhiên nói một câu làm Lý Thất Dạ ngây người, hắn không ngờ gã sẽ đồng ý.
Chủ nhân Tổ Lưu hừ lạnh một tiếng:
– Nhớ kỹ, đây là ngươi cầu tình cho Hoàng Kiệu Phu, là ngươi nợ Phong Đô thành chứ không phải Hoàng Kiệu Phu! Ngươi đừng tưởng chết cho xong! Ngươi đã nợ Phong Đô thành thì phải sống quay về, nếu không dù ngươi có chết, dù ngươi hóa thành oan hồn vẫn mãi mãi không trả hết nợ Phong Đô thành. Dù ngươi có làm quỷ thì Phong Đô thành sẽ không tha cho ngươi!
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Yên tâm, muốn mạng của ta không dễ, ta sẽ không chết dễ dàng. Ta thiếu Phong Đô thành nhất định sẽ trả.
Chủ nhân Tổ Lưu hầm hừ:
– Biến đi, đừng lãng phí thời gian quý giá của ta!
Chủ nhân Tổ Lưu nói xong chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Lý Thất Dạ thở dài, quay đi.
Trong khi Lý Thất Dạ vào Tổ Lưu, cầu chủ nhân Tổ Lưu trợ giúp thì Phong Đô thành đã sôi trào. Tin tức kinh thiên như nước sôi sùng sục.
Tin Lý Thất Dạ có được chìa khóa đệ nhất hung mộ truyền khắp trong ngoài Phong Đô thành. Bao nhiêu đại giáo cường quốc trú đóng trong Phong Đô thành, khi bọn họ nghe tin đó thì sôi trào. Nhiều đại giáo cường quốc thảo luận đối sách.