Bích Thủy nữ hoàng là mị linh, có đạo hạnh rất sâu. Bích Thủy nữ hoàng có thần chiếu, không dùng ngoại vật đi ba mươi bước là khiêu chiến khá lớn với nàng.
Lý Thất Dạ ung dung bước đi như tản bộ ra sáu mươi bước, dù thần chiếu của Bích Thủy nữ hoàng có nhìn thấu nhiều hơn nữa cũng không đi ra sáu mươi bước giống Lý Thất Dạ được.
Lý Thất Dạ lười biếng nhin Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử.
– Ta vốn muốn đi thêm vài bước, nhưng các ngươi chỉ mới đi hơn ba mươi bước, nếu ta đi thêm tám, chín bước thì quá lãng phí. Nên thôi, sáu mươi bước tạm được rồi.
Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử biểu tình cực kỳ khó xem. Hai người định mượn dịp này lập uy danh, lần nữa được tôn kính. Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử muốn kéo Lý Thất Dạ lam đá lót chân, ai ngờ đế khí trợ giúp bọn họ nhưng hai người vẫn thua Lý Thất Dạ hoàn toàn.
Lý Thất Dạ lười quan tâm Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử, hắn nhìn hướng Thần Nhiên Phượng Nữ:
– Thần Nhiên Phượng Nữ, có nên đổi nàng khiêu chiến với ta không?
Thần Nhiên Phượng Nữ con ngươi co rút, tia sáng lạnh chợt lóe. Thần Nhiên Phượng Nữ không trả lời.
Thần Nhiên Phượng Nữ không đáp, Long Tôn Thiên đứng ra nói:
– Ta khiêu chiến với ngươi được không?
Long Tôn Thiên ứng chiến thay Thần Nhiên Phượng Nữ cũng có lý. Long Tôn Thiên là thiên tài không ai bì nổi, gã đứng bên cạnh xem đã lâu, biết Thần Nhiên Phượng Nữ tuyệt đối không đấu lại Lý Thất Dạ. Dù Thần Nhiên Phượng Nữ có báu vật trợ giúp cũng không đi ra sáu mươi bước được, cho nên Long Tôn Thiên ứng chiến thay nàng.
Lý Thất Dạ nhìn Long Tôn Thiên, cười nói:
– Chỉ cần nàng ta không có ý kiến thì ta không ngại, chờ ngươi đi sáu mươi bước trước rồi đến khiêu chiến với ta.
Long Tôn Thiên nhìn Thần Nhiên Phượng Nữ, lòng nàng chìm xuống. Thần Nhiên Phượng Nữ không nắm chắc, Lý Thất Dạ yêu nghiệt tà môn hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của nàng.
Thiên tài tuyệt thế như Long Tôn Thiên cũng không chắc thắng Lý Thất Dạ trăm phần trăm:
– Thiếu phu nhân, để ta thử một lần đi, có lẽ sẽ có một tia hy vọng.
Long Tôn Thiên nói câu đó là nhắc nhở Thần Nhiên Phượng Nữ, nếu nàng ra tay thì không có chút hy vọng nào.
Thần Nhiên Phượng Nữ thở dài, nói với Long Tôn Thiên:
– Vậy làm phiền Long tiền bối, vinh nhục quỷ tộc toàn đặt trên vai Long tiền bối.
Long Tôn Thiên lắc đầu, gã không nói gì, lòng thầm cười khổ. Thần Nhiên Phượng Nữ tâm kế sâu, nàng nói câu đó là buộc gã dốc hết sức ra.
Trong mắt thiên tài như Long Tôn Thiên thì tâm kế, thủ đoạn của Thần Nhiên Phượng Nữ không thích hợp tu luyện. Đối với tu sĩ mưu kế quá sâu thành trói buộc tu đạo.
Một thanh âm bí ẩn vang lên:
– Nếu liên quan đến vinh nhục của quỷ tộc thì sao ta vắng mặt được?
Một người bay tới, khí tượng hàng ngàn vạn, hơi thở bí ẩn giăng khắp thiên địa.
Người đó bay đến như có sao theo cùng, y đi một mình lại toát ra bí ẩn khiến người khó tả. Người phát ra hơi thở bí ẩn, khi y đến cho cảm thấy sau lưng chôn giấu nhiều bí mật. Cả người y chôn giấu bí mật vạn cổ, không ai nhìn thấu được.
Nhìn thấy người đến, đám quỷ tộc mừng rỡ hét to một tiếng:
– Thiên Luân Hồi!
Người đến là một trong tam kiệt U Thánh, Thiên Luân Hồi, cũng là truyền nhân của Vạn Thế cổ quốc. Truyền thuyết Thiên Luân Hồi vào Hỏa Thần hành cung, không ngờ gã ra nhanh như vậy.
Có đại nhân vật quỷ tộc thấy Thiên Luân Hồi thì rung động nói:
– Xem ra Thiên Luân Hồi được cơ duyên không nhỏ trong Hỏa Thần hành cung, thiên tài tuyệt thế quả nhiên không tầm thường.
Thấy Thiên Luân Hồi đến, quỷ tộc phấn khởi lên.
Có người vui vẻ nói:
– Thiên Luân Hồi có thể vào cả Hỏa Thần hành cung, vậy đi vào ao nước này tuyệt đối không thành vấn đề.
Nam nhân nếu vào ao nước này không quyết định bởi đạo hạnh mạnh hay yếu thì với thiên phú của Thiên Luân Hồi chắc chắn sẽ nhìn thấu ao nước, hắn có thể đi vào ao!
Thoáng chốc nhiều quỷ tộc ký thác kỳ vọng cao vào Thiên Luân Hồi.
Thiên Luân Hồi đến khiến quỷ tộc lên tinh thần, nhìn thấy hy vọng. Lão tổ đại giáo không muốn đánh cuộc với Lý Thất Dạ, bây giờ hắn khí thế hùng hổ.
Nếu không thắng Lý Thất Dạ một ván thì quỷ tộc khó thể bình ổn tức giận. Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử thu trân, thế hệ trẻ không còn ai khiêu chiến Lý Thất Dạ được. Thiên Luân Hồi đến cho quỷ tộc trông thấy hy vọng.
Có quỷ tộc la lên:
– Thiên Luân Hồi đại nhân, phải thắng hắn, dạy cho con kiến nhân tộc này một bài học, để hắn biết quỷ tộc chúng ta có vô số thiên tài, tuyệt đối trấn áp nhân tộc!
– Đúng vậy! Đè họ Lý xuống, nhìn xem hắn còn dám vênh váo không!
Vô số tu sĩ quỷ tộc phụ họa. Một vài đại nhân vật đại giáo gào rống.
Gần đây quỷ tộc bị đè rút cổ, đầu tiên là bị Lý Thất Dạ đồ sát mấy vạn cường giả quỷ tộc, làm quỷ tộc quỷ tộc mất hết mặt mũi. Hiện tại truyền nhân đế thống tiên môn cũng bị Lý Thất Dạ đánh bại, thua thảm.
Quỷ tộc khó nuốt trôi cục tức này, quỷ tộc ra bao nhiêu thiên tài mà không thắng nổi một nhân tộc nho nhỏ, quỷ tộc biết đút mặt vào dâu?
Thiên Luân Hồi đến khiến quỷ tộc phấn chấn, uy danh của gã làm bọn họ tin tưởng gã thắng chắc.
Thiên Luân Hồi đến, mang theo hơi thở bí ẩn vô tận.
– Tại hạ lỗ mãng, thỉnh giáo với Lý đạo hữu trước Long tiền bối được không?
Khi Thiên Luân Hồi nói chuyện tràn ngập tiết tấu bí ẩn. Về uy danh Thiên Luân Hồi kém hơn Đế Tọa một chút, nhưng phong độ và khí thế thì gã không thua. Thiên Luân Hồi đứng ngang hàng với Đế Tọa, gã không chỉ có tiếng.
Long Tôn Thiên nhìn Thiên Luân Hồi, cảm thán rằng:
– Đại giang sóng sau đè sóng trước, ta già rồi, không tranh với người trẻ tuổi các ngươi, đây là vũ đài của các ngươi.
Long Tôn Thiên chậm rãi quay về bên Thần Nhiên Phượng Nữ.
Thần Nhiên Phượng Nữ thở phào nhẹ nhõm, đối trận với Lý Thất Dạ tạo áp lực lớn cho nàng. Thần Nhiên Phượng Nữ luôn tự tin nhưng lúc này không nắm chắc phần thắn, Thiên Luân Hồi đến đẩy hướng ván cờ theo chiều tốt.
Nhìn Thiên Luân Hồi khiêu chiến Lý Thất Dạ, Thần Nhiên Phượng Nữ nâng tinh thần. Thần Nhiên Phượng Nữ định mượn cơ hội này xem thực lực của Thiên Luân Hồi, để chuẩn bị cho phu quân của mình.
Thiên Luân Hồi nhìn Lý Thất Dạ, bình tĩnh nói:
– Uy danh của Lý đạo hữu như sấm bên tai, hôm nay thấy phong độ Lý đạo hữu thật khiến người khâm phục.
Lý Thất Dạ nhìn Thiên Luân Hồi, lười biếng nói:
– E rằng đây không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.
Đúng thật là vậy, hai người đã sớm gặp nhau chẳng qua không chính thức chào hỏi.
Thiên Luân Hồi không giận, gã cười cười, phong độ vô song, hơi thở bí ẩn. Thiên Luân Hồi ẩn đằng sau hơi thở bí ẩn làm người ta không nhìn thấu.
– Đúng vậy! Nhưng trước kia chỉ nhìn thoáng qua, không có duyên chính thức gặp Lý đạo hữu.
Thiên Luân Hồi nói:
– Hôm nay gặp Lý đạo hữu, cùng luận bàn một chút là hân hạnh của ta.
Lý Thất Dạ lười khách sáo, bình tĩnh nói:
– Bắt đầu đi. Nếu ngươi muốn khiêu chiến ta thì hãy đi ra sáu mươi bước trước.
– Vậy xin lĩnh giáo!
Thiên Luân Hồi không dám khinh địch, gã hít sâu dứng bên ao nước, mắt bắn tia thần quang nhìn cái ao chằm chằm.