Lam Vận Trúc nhìn ngôi sao kỳ lạ, chẳng hiểu sao lòng nàng bất na. Trong lửa đen vô tận dường như tạo dựng một đạo môn.
Dường như trong ngôi sao phun ra vô số lửa đen có thứ gì đáng sợ, ngôi sao là môn hộ khủng bố đi thông địa ngục.
Ai nhìn thấy hành tinh này đều cảm thấy nó là lối vào địa ngục hoặc ma giới, nhưng hình như trên đời không có ma giới.
Kim cương lý thấy ngôi sao tuôn ra lửa đen vô tận thì rất vui, nó phóng lên cao, vui vẻ bơi. Kim cương lý vây quanh ngôi sao trong không trung to lớn từ xa, dường như nó không thể bơi gần hành tinh đen.
Dù vậy kim cương lý rất hưởng thụ ánh sáng hắc ám ngôi sao phun vào người nó, đặc biệt hưởng thụ.
– Đó là cái gì?
Lam Vận Trúc nhìn ngôi sao trong không trung to lớn, do dự hỏi Lý Thất Dạ:
– Đây thật sự là thứ ngươi muốn tìm?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chúng ta đến gần thì biết.
Lý Thất Dạ thúc giục tứ chiến đồng xa đến gần ngôi sao hắc ám to lớn.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, khi tứ chiến đồng xa định đến gần thì biển sao dấy lên bão trong không trung. Ngôi sao phun ra lửa đen ngập trời như bàn tay khổng lồ ngăn Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc đến gần, muốn quăng hai người đi.
Nếu tứ chiến đồng xa không phải thần vật lợi hại đã sớm bị lật tung, tuy nhiên tứ chiến đồng xa vẫn bị lửa đen đẩy lùi.
Lam Vận Trúc đứng trên tứ chiến đồng xa bị đẩy choáng váng mặt mày, nếu tứ chiến đồng xa không phải thần vật vô thượng chưa biết chừng lửa đen ngập rời đã hất bọn họ ra khỏi mảnh biển sao này.
– Đó là thứ gì? Vật sống sao?
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào ngôi sao hắc ám to lớn:
– Có lẽ, không ai biết đáp án.
Lam Vận Trúc nhìn ngôi sao hắc ám to lớn, càng xem lâu bất an càng tràn ngập trong lòng nàng. Lam Vận Trúc trực giác ngôi sao hắc ám to lớn có gì đó không may mắn.
Lam Vận Trúc mở miệng hỏi:
– Chúng ta không thể nào mang đi một ngôi sao to như vậy đúng không?
Đây là chuyện không thể nào, ngôi sao hắc ám to lớn như thế không có báu vật nào chứa nổi.
Lý Thất Dạ nhìn ngôi sao hắc ám to lớn, nhỏ giọng nói:
– Có lẽ còn cách gì.
Lam Vận Trúc giật mình hỏi:
– Hay ngươi muốn đi vào?
Nghĩ đến chuyện ở sào gỗ là Lam Vận Trúc lại run. Trông sào gỗ còn sáng sủa, ngôi sao hắc ám to lớn có bề ngoài nguy hiểm hơn ánh sáng rất nhiều.
Lý Thất Dạ nói:
– Có lẽ không cần.
Lý Thất Dạ lấy thanh đăng ra:
– Thử một lần liền biết, đi!
Lý Thất Dạ đẩy thanh đăng bay hướng ngôi sao hắc ám to lớn.
Lam Vận Trúc cứ nghĩ lửa đen ngập trời sẽ hất bay thanh đăng, nhưng kết quả vượt ngoài dự đoán của nàng.
Thanh đăng lao tới, lửa đen ngập trời không hề ngăn nó lại. Đáng sợ hơn là thanh đăng càng tới gần ngôi sao hắc ám to lớn thì nó phun ra lửa đen vô tận càng tới gần thanh đăng, dường như thanh đăng sinh ra sức hút làm những lửa đen ngập trời không cưỡng lại được.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang vọng khắp trời sao. Lửa đen ngập trời tựa nước lũ ùa hướng thanh đăng, như thiên quân vạn mã lao hướng thanh đăng.
Tim đèn nho nhỏ điên cuồng hấp thu vô số lửa đen, hút hết lửa đen cuồn cuộn vô tận vào. Lửa đen bao la thì như thân lao đầu vào lửa liều mạng muốn thắp sáng thanh đăng.
Mặc kệ là lửa đen ngập trời bị tim đèn hấp thu hay thân lao đầu vào lửa liều mạng thắp sáng thanh đăng, tóm lại lửa đen ngập trời đều tụ tập vào thanh đăng.
Thanh đăng nho nhỏ nutố vô số lửa đen ngập trời, ai nhìn cảnh tượng này đều khó tin nổi. Nhìn lửa đen ngập trời là biết nó mạnh cỡ nào, vậy mà trước thanh đăng màu xanh đồng thì lửa đen hùng dũng đến mấy chỉ như đốm lửa nhỏ, ngọn lửa nhỏ muốn thắp sáng ngọn đèn.
Lam Vận Trúc nhìn cảnh tượng đó rất khó tin tưởng thanh đăng nho nhỏ lại có uy lực đáng sợ như vậy. Nếu Lam Vận Trúc không biết thanh đăng có lai lịch siêu kinh người, nàng không dám tin cảnh tượng trước mắt.
Lam Vận Trúc nhìn thanh đăng nuốt lửa đen ngập trời, nàng đã hiểu tại sao tiên dược như long tàm trùng hồn thảo mười biến, tham tổ đi theo Lý Thất Dạ. Thanh đăng có cách dùng siêu khủng.
Không biết thanh đăng nốt bao nhiêu lửa đen, hoặc nên nói ngôi sao hắc ám to lớn hao bao nhiêu ngọn lửa, cuối cùng bcó một tiếng, tim đèn thắp sáng.
Hao hết lửa đen làm người sợ hãi, hao hết ngôi sao hắc ám to lớn rốt cuộc thắp sáng thanh đăng nho nhỏ. Chuyện như vậy nói ra rất khó tin.
Lửa đen ngập trời có thể đốt cháy hết cửu thiên thập địa nhưng đốt sáng thanh đăng nho nhỏ thì dù nó ép cạn chút mồi lửa cuối cùng cũng khó thực hiện.
Thanh đăng sáng ngọn đèn bay về tay Lý Thất Dạ. Thanh đăng không có gì thay đổi, vẫn loang lổ, màu xanh đồng lấm tấm. Điều thay đổi duy nhất là tim đèn lắc lư ngọn lửa.
Ngọn lửa màu đen, nho nhỏ toát ra ánh sáng đen. Ngọn lửa đen nhỏ bé làm người nhìn lo lắng nó sẽ tắt bất cứ lúc nào.
Lam Vận Trúc cẩn thận quan sát ngọn lửa đen nhỏ xíu, thấy tận cùng bên trong tức gần với tim đen nhất có một màn lửa vàng mỏng manh, cực kỳ mỏng.
Nếu không thấy tận mắt thì Lam Vận Trúc không tin nổi. Mới rồi thanh đăng hấp thu hết lửa đen hay lửa đen ngập trời hao hết ngọn lửa cuối cùng đốt sáng thanh đăng, tóm lại lửa đen vô tận đổi lấy kết quả này.
Đốm lửa nhỏ lắc lư tùy thời sẽ tắt là dùng lửa đen đốt trời thắp sáng, ngẫm nghĩ đã thấy khó tin.
Lam Vận Trúc hỏi:
– Đây là loại lửa gì?
Lý Thất Dạ nâng thanh đăng, cảm thán khẽ thở dài:
– Thứ tốt, đúng là thứ tốt, không uổng công ta tốn nhiều công sức.
Lam Vận Trúc ngước lên nhìn Lý Thất Dạ:
– Thanh đăng này là cái gì? Nó có tác dụng gì?
Lam Vận Trúc càng lúc càng cảm thấy thanh đăng bất phàm, nàng có trực giác so với thanh đăng thì tiên đế chân khí không là gì.
Lý Thất Dạ nâng thanh đăng, trả lời:
– Cái này thì . . . Nghịch thiên không cần dùng trên thế gian, rất lãng phí.
Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Làm gì mới không tính là uổng phí?
Lam Vận Trúc cảm thấy Lý Thất Dạ căn bản không hiểu cái gì gọi là lãng phí. Lý Thất Dạ dùng ngân hà vạn vật thủy như nước lọc, trên đời có ai lãng phí hơn hắn không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Dùng nó đốt chân thần còn làm ta thấy uổng phí, tục ngữ bảo là dao mổ trâu giết gà.
Tim Lam Vận Trúc rớt cái bịch:
– Nó có thể đốt chết chân thần?
Không phải Lam Vận Trúc kiến thức hạn hẹp dễ giật mình, chân thần là tồn tại siêu phàm. Chân thần không giống thầ vương mà người đời gọi, tồn tại thần vương chưa chắc mạnh bằng chân thần.
Chân thần là thần linh thật sự, truyền thuyết nói bọn họ có nhiều điểm không thể nghĩ bàn.
Một thanh đăng trước mắt có thể đốt chết Thiên Luân Hồi, nói ra không ai tin. Trừ phi tiên đế tự mình ra tay, tư thế vô địch nhất chém giết mới có cơ may giết chân thần trong truyền thuyết. Tu sĩ khác, dù là cường giả trong truyền thuyết cũng không giết chân thần được, tay cầm tiên đế chân khí cũng không thể.
Nhưng ngẫm lại thanh đăng dùng lửa đen ngập trời thắp sáng thì nàng không nghi ngờ gì nữa.