Nếu đổi lại người khác, tư chất, trình độ nhập môn như thế Lý Thất Dạ lười chỉ điểm, đây là lãng phí thời gian của hắn.
Nhưng Thạch Hạo cứu Lý Thất Dạ, phẩm hạnh không tệ, chịu cực chịu khổ. Nên Lý Thất Dạ quyết định chỉ điểm Thạch Hạo, dẫn gã vào con đường dược sư.
Lý Thất Dạ không giống đám dược sư chuyên luyện đan nhưng trình độ luyện đan của hắn rất hoàn hảo. Nhiều tiêu chuẩn dược đạo là hắn và Dược Thần đặt ra, hắn nắm giữ thuật dược đạo tốt nhất trên đời. Trong tay Lý Thất Dạ có Dược Thần đại điển, truyền thừa nào trên cõi đời này cũng không sánh bằng.
Thạch Hạo được danh sư Lý Thất Dạ chỉ điểm, miễn là gã không đầu đất, học được chút ít thì tương lai rất sáng lạn.
Ầm!
Thạch Hạo luyện xong một lò mệnh đan, một viên mệnh đan rơi vào bình.
Thạch Hạo hưng phấn reo lên:
– Thành công!
Với dược sư thì mệnh đan là khó luyện nhất, mệnh đan thử thách công lực của dược sư.
Sau khi luyện xong Thạch Hạo lấy mệnh đan ra xem, nhìn màu mệnh đan một biến, gã xoe tròn mắt.
Thật lâu sau Thạch Hạo khó tin nói:
– Đây . . . Đây . . . Đây là tỉ lệ hai phần!
Tỉ lệ màu đan dược là mười phần, xưa nay không ai luyện thành tiêu chuẩn đó. Mệnh đan một biến có môt phần tỉ lệ đã thành đan, dược liệu luyện mệnh đan một biến chỉ lột xác một lần. Dược linh mệnh đan ngắn, dược hiệu yếu.
Dược liệu như thế khi luyện mệnh đan một biến có thể luyện ra tỉ lệ một phần đã không tệ, bây giờ mệnh đan trong tay Thạch Hạo có hai phần tỉ lệ, màu sắc cực tốt.
Thạch Hạo cực kỳ rung động, hút ngụm khí lạnh, không dám tin đây là thứ mình đã luyện.
– Tỉ . . . Tỉ lệ như vậy có thể giúp tu sĩ cảnh giới tịch cung tăng hai phần công lực.
Tu sĩ trước cảnh giới tráng thọ đều có thể dùng mệnh đan một biến, lúc trước Thạch Hạo từng luyện mệnh đan nhưng chỉ được tỉ lệ một phần, đây là bình thường.
Thạch Hạo luyện ra mệnh đan một biến chỉ giúp tu sĩ cảnh giới khấu cung tăng một phần công lực, hiệu quả rất bình thường. Mệnh đan như thế là nhập môn, bình thường không đáng tiền.
Viên mệnh đan này ra lô có hai phần tỉ lệ, màu sắc rất tuyệt, giúp tu sĩ cảnh giới tịch cung tăng hai phần công lực. Thoáng chốc trình độ luyện dược của Thạch Hạo tăng vọt lên hai, ba cảnh giới, bản thân gã cũng không dám tin.
Lý Thất Dạ nhìn viên mệnh đan, khích lệ Thạch Hạo:
– Tạm được, hãy cố gắng lên. Tương lai dù là mệnh đan một biến thì ngươi có thể luyện ra phẩm chất ba phần.
Thạch Hạo tỉnh táo lại, vái Lý Thất Dạ:
– Đa tạ Lý huynh chỉ dạy thuật luyện đan cho ta.
Lý Thất Dạ nâng Thạch Hạo lên, cười nói:
– Ta chỉ tùy tiện nói một chút, không có gì, đây là công lao cố gắng của bản thân ngươi.
Thạch Hạo tôn kính nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Lý huynh là một vị đại dược sư sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đại dược sư gì, chỉ là ngẫu nhiên luyện đan.
Trong dược đạo phân chia dược sư thành mấy đẳng cấp, từ thấp đến cao là: Tiểu dược sư, đại dược sư, dược tông sư, đại tông sư, thần dược sư, thánh dược sư, truyền kỳ dược sư, dược đế.
Thạch Hạo gãi đầu nói:
– Ta cũng không nghĩ Lý huynh là dược sư. Trong Thạch Dược giới vốn đã hiếm có nhân tộc, dược sư nhân tộc càng hiếm hơn.
Lý Thất Dạ bật cười, đúng là có rất ít nhân tộc trong Thạch Dược giới, nơi đây là thiên hạ của Thạch Nhân tộc, yêu tộc.
Lý Thất Dạ lấy một ít tinh bích đưa cho Thạch Hạo:
– Mau thêm nhiều dược liệu luyện tập đi, sẽ có ích cho ngươi.
Thạch Hạo nhìn tinh bích trong tay, run cầm cập. Thạch Hạo lớn như vậy chưa từng thấy tinh bích cao cấp.
Thạch Hạo giật mình kêu lên:
– Nhưng mà . . .
Lý Thất Dạ ra lệnh:
– Đi đi, nếu ngươi không nắm chặt thời gian, không chừng sau này ta không rảnh truyền dạy cho ngươi.
Thạch Hạo hiểu ngay Lý Thất Dạ có lòng muốn dạy mình, gã cảm kích vái hắn. Thạch Hạo cất tinh bích, vội vàng chạy vào thành mua dược liệu.
Sau khi Thạch Hạo rời đi, Lý Thất Dạ cười cười. Hắn bất giác nhớ lại xưa kia bồi dưỡng nhân tài, chỉ điểm đường đi. Từ trăm ngàn vạn năm nay Lý Thất Dạ làm rất nhiều lần chuyện như thế.
Từ trăm ngàn vạn năm nay tồn tại vô địch dược sư, trận sư vân vân ra từ tay Lý Thất Dạ nhiều vô số kể.
Thạch Hạo vào thành mua dược liệu, còn Lý Thất Dạ trở về phòng mình bắt đầu tu luyện. Bây giờ Lý Thất Dạ đã mở mười ba mệnh cung, không còn gì lưu luyến cảnh giới cổ thánh nữa, đã tới lúc hắn bước vào thánh tôn.
Đối với tu sĩ thì cảnh giới thánh tôn quan trọng như thế nào khỏi nói cũng biết, đây là con đường lớn đi thông ngai vàng. Cảnh giới thánh tôn là quá trình tu sĩ trăm sông đổ về một biển, trong quá trình này không còn giới hạn đại đạo của người đi trước, tu sĩ tự diễn biến áo nghĩa đại đạo, trải đường cho tương lai.
Nhưng đó là với tu sĩ khác, còn Lý Thất Dạ thì không thấy cảnh giới thánh tôn có gì khác với mấy cảnh giới khác. Lý Thất Dạ có mười ba mệnh cung, áo nghĩa đại đạo, huyền diệu vô thượng gì đó chỉ là đạo nghĩa đơn giản trong mắt hắn.
Cảnh giới thánh tôn thông đại đạo, diễn áo nghĩa. Khi mười ba mệnh cung của Lý Thất Dạ vang tiếng nổ, từng vòng thần hoàn gãn ra quanh thân hắn.
Đối với tu sĩ khác, diễn áo nghĩa một đạo là có một thần hoàn, diễn biến càng nhiều áo nghĩa sẽ có nhiều thần hoàn hơn, đạo hạnh càng cường đại.
Diễn biến áo nghĩa, tham ngộ thiên địa đại đạo không khó khăn gì với Lý Thất Dạ. Hắn có mười ba mệnh cung, trên cả trời, còn thiên địa đại đạo nào làm khó được Lý Thất Dạ?
Cho nên thiên địa vạn đạo, Lý Thất Dạ liếc mắt một cái là nhìn thấu huyền diệu ngay,m đạo nào cũng thế.
Lý Thất Dạ chỉ cần chăm chú tham ngộ là các thần hoàn sẽ giãn ra quanh thân hắn, các áo nghĩa đại đạo bị hắn nhìn thấu.
Nếu ai trông thấy cảnh tượng này sẽ rất rung động. Bao nhiêu tu sĩ tham ngộ áo nghĩa một đại đạo mất thật nhiều năm, thiên tài cũng vậy. Lý Thất Dạ thì tùy tay phẩy một cái là tham ngộ ra một đại đạo, chớp mắt các thần hoàn giãn ra bên người hắn.
Đây giống như liếc mắt thiên địa vạn đạo một cái là tham ngộ ra áo nghĩa vài đại đạo, hỏi sao không làm người rung động? Thiên tài yêu nghiệt gì so sánh với Lý Thất Dạ cũng chỉ có thế.
Nhưng tính đến mười ba mệnh cung thì không có gì phải rung động, chuyện bé như con thỏ. Lý Thất Dạ có thể mở mười ba mệnh cung chứ đừng nói là áo nghĩa thiên địa vạn đạo.
Lý Thất Dạ hít thở huyết khí, thu mệnh cung, thọ luân về, cấu tạo thể phách.
Ngực Lý Thất Dạ có hai thể phách, một là trấn ngục thần thể, một là phi tiên thể. Hai thể phách đều tiểu thành tiên thể.
Trong ngực Lý Thất Dạ, trấn ngục thần thể trầm như núi, đen như đêm, nguy nga bất động, trên đời không có thứ gì lay động trấn ngục thần thể được. Phi tiên thể thì tiên quang phun ra nuốt vào, sẽ dao động tựa sóng gợn. Mỗi lần phi tiên thể dao động là thời gian sẽ bị ảnh hưởng theo.
Lý Thất Dạ không vội đẩy hai thể phách từ tiểu thành tiên thể đến đại thành tiên thể, bởi vì tiên thể đại thành không phải chuyện dễ, nó cần có huyết khí cực kỳ cường đại duy trì, cần đạo hạnh siêu mạnh hậu thuẫn. Nếu không trước khi thể kiếp đại thành tiên thể đến sẽ dễ chết.