– Linh Tuyết sư tỷ, còn nhớ rõ phía trên Địa Ngục tế đàn, ta đã cứu ngươi không?
Giang Nam mỉm cười nói:
– Sư tỷ chuẩn bị báo đáp ta như thế nào? Chuẩn bị đem Giang mỗ tru sát sao?
Linh Tuyết Thần Tôn nhìn về phía Thiên Đô thượng tôn nói:
– Sư tôn, hắn cùng ta có ân cứu mạng, ta không thể ra tay.
Thiên Đô thượng tôn sắc mặt ôn hòa, lại cười nói:
– Đời ta tu sĩ tùy tâm, ngươi đã muốn báo ân, như vậy Thiên Đô ta liền trả hắn cái ân tình này. Chư vị đạo hữu, theo ta đi a.
Hai vị Thần Tôn lần lượt rời đi, lại có hơn mười Thần Tôn theo hai người rời đi.
– Bộ đạo huynh, Địa Ngục tế đàn, Địa Hoàng đế lăng chỉ điểm, đạo huynh sẽ không quên đi à nha?
Giang Nam nhìn về phía Bộ Chinh Bộ Thần Hầu, cất cao giọng nói.
Bộ Chinh Thần Tôn khom người hướng Tiên Đô thượng tôn nói:
– Ta xác thực thiếu nợ hắn hai cái nhân tình, phía trên địa ngục tế đàn, cùng ta có ân cứu mạng, Địa Hoàng đế lăng, cùng ta có chỉ điểm sinh lộ chi ân. Giờ phút này Huyền Thiên giáo chủ đòi nhân tình, hài nhi không thể không trả cho hắn.
– Đã như vầy, vậy thì trả hắn a.
Tiên Đô thượng tôn gật đầu, suất lĩnh rất nhiều Tiên Đô Thần Tôn quay người rời đi.
Giang Nam nhìn về phía Ngọc Dung Tiểu quận vương, Ngọc Dung Tiểu quận vương thè lưỡi, vội vàng quay người, hướng Phong Đô thượng tôn nói:
– Người này muốn mày dạn mặt dày để cho ta trả nhân tình của hắn rồi, sư phó ngươi hơn phân nửa là không đáp ứng, bất quá ta đã tu thành Thần Tôn rồi, cùng ngươi địa vị ngang nhau, ngươi hôm nay không đáp ứng, ta liền cùng ngươi trở mặt.
Phong Đô thượng tôn cực kỳ đau đầu, phẫn nộ quát:
– Nha đầu chết tiệt kia, ngươi muốn tạo phản sao? Trở về sẽ thu thập ngươi, chúng ta đi!
Giang Nam lại nhìn về phía Tiên Thiên Thần Tông, mười phái tám thiên bảy thế gia ngũ đô tứ thành lưỡng hậu cung, rất nhiều tuổi trẻ Thần Chủ đều tham dự đến cuộc chiến đoạt tiên phù, ngoại trừ hai cung cùng tuổi trẻ Thần Chủ chết trận ra, tất cả tuổi trẻ Thần Chủ đều là hắn cứu, có ân cứu mạng.
Hắn đứng ở bên người Giang Tuyết, từng cái mở miệng trả nhân tình, cũng không lâu lắm, liền có mấy trăm Thần Tôn lần lượt rời đi, để cho Đô Thiên thần tôn cùng Trấn Thiên Thần Đế líu lưỡi không thôi, Giang Nam phen miệng lưỡi này, liền đánh lùi mấy Thần Quân, mấy trăm Thần Tôn, còn hơn sinh tử khổ chiến.
– Hạo Thiên Thần Quân, ngươi thiếu nợ ta một giọt Ma Tiên chi huyết còn nhớ rõ không?
Giang Nam nhìn về phía Hạo Thiên Thánh tông vị chưởng giáo đa mưu túc trí này, cười nói:
– Thần Quân có muốn hóa giải đoạn Nhân Quả này không?
Hạo Thiên thượng tôn đã tu thành Thần Quân, nghe vậy suy tư một lát, suất lĩnh Hạo Thiên Thánh tông rất nhiều Thần Tôn phiêu nhiên mà đi, cười nói:
– Ta lúc đầu dùng Ngũ Sắc thạch ám toán ngươi, đích thật là ta đuối lý. Đã như vầy, vậy thì hóa giải đoạn Nhân Quả này.
Giang Nam ngẩng đầu nhìn hướng thiên khung, cười to nói:
– Thiên Nhãn Thần Quân, đừng giấu đầu thụt đuôi! Mọi người đều biết, ngươi và ta là sinh tử chi giao, mau xuống đây, cùng ta chung một chỗ nghênh địch!
Một con mắt to lớn không gì so sánh được xuất hiện ở phía trên vòm trời, trong ánh mắt truyền đến một thanh âm vô tội:
– Đừng nói mò, ta và ngươi không quen…
Giang Nam cười lạnh:
– Thần Quân, đừng quên bầu trời Địa Ngục, ta cũng trợ giúp qua ngươi!
– Ta không tham gia còn không được sao?
Trên bầu trời con mắt to kia càng ngày càng ảm đạm, biến mất không thấy, Thiên Nhãn Thần Quân dĩ nhiên đi xa.
– Tố Thần Hầu.
Giang Nam nhìn về phía nam tử trẻ tuổi ở trên một tòa thần sơn hai tay nằm trong tay áo, nam tử trẻ tuổi kia tuy là Thần Tôn, nhưng đã có một loại khí độ Thiên Địa khống chế nơi tay, sau lưng hắn đi theo một văn một võ hai Thần Tôn, đúng là Tố Thần Hầu cùng Tử Phòng đạo nhân, Phàn đô thống ba người.
– Giang giáo chủ.
Tố Thần Hầu mỉm cười nói:
– Theo ta được biết, giáo chủ cùng ta không có ân cứu mạng, chỉ sợ không cách nào làm cho ta đi ra.
Giang Nam nghiêm mặt nói:
– Nay Thần Hầu tích thủy, ngày khác Tử Xuyên suối tuôn, kính xin Thần Hầu tự định giá.
Tố Thần Hầu nhíu mày, nhìn nhìn Giang Tuyết, lại nhìn Giang Nam một chút, trầm ngâm bất quyết. Tử Phòng đạo nhân thấp giọng nói:
– Thần Hầu, lần thứ hai chứng đế, không thể không đề phòng, coi chừng có tính mệnh chi lo. Không bằng dùng tích thủy đổi suối tuôn…
Tố Thần Hầu gật đầu, ba người lui về phía sau, càng ngày càng xa, ha ha cười nói:
– Giáo chủ, không nên quên ước định hôm nay!
– Lưu Ly Thần Tôn…
Giang Nam nhìn về phía một nữ thần tôn trên Thần Sơn phong độ tư thái trác trác kia, khom người nói:
– Này là chị của ta.
Nàng kia đúng là Lưu Ly Thần Tôn, mặc dù không có tham dự đến cuộc chiến đoạt tiên phù, nhưng mà tu thành Thần Tôn, không phải chuyện đùa, nghe vậy lãnh lãnh thanh thanh nói:
– Đây là kết quả hẳn phải chết, ta và ngươi giao tình chưa tới trình độ để cho ta vì ngươi chịu chết, xin thứ cho ta không thể giúp ngươi.
Dứt lời, cô gái này hóa thành băng sương đầy trời, biến mất không thấy gì nữa.
– Đại Thánh Vương, lão ca ca, ngươi cùng chư vị ca ca muốn giết tỷ đệ hai người ta sao?
Giang Nam lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía Đại Thánh Vương cùng sáu vị Thánh Vương Thần Quân khác của Quang Vũ dòng chính, nghiêm nghị quát.
Đại Thánh Vương trên mặt vẻ xấu hổ, hướng sáu vị Thánh Vương khác nói:
– Ta cùng với hắn xưng huynh gọi đệ, hắn cũng là huynh đệ của các ngươi, một trận chiến này vẫn là thôi đi, không nên tham dự.
Sáu vị Thánh Vương gật đầu, dắt tay nhau mà đi.
Giang Nam nhìn về phía những người khác, khẽ nhíu mày, còn lại những Thần Tôn Thần Quân này, hắn nhận ra không ít, nhưng mà từng có mệnh giao tình lại không nhiều, ngược lại rất nhiều người cùng hắn đều có giết đồ chi thù hoặc là cừu hận gì khác, không khỏi thấp giọng thở dài nói:
– Mặt của ta, chỉ trị giá như vậy mà thôi…
– Một lời liền có thể để cho hơn bốn trăm Thần Tôn cùng hơn mười Thần Quân thối lui, giáo chủ ngươi cái thể diện này, là địch trăm vạn Thần Ma đại quân rồi!
Đô Thiên thần tôn cười ha ha nói.
Một Chân Thần, đôi câu vài lời lui hơn bốn trăm Thần Tôn cùng mười mấy Thần Quân, cũng chỉ có Giang Nam mới có thể có mặt mũi lớn như vậy!
Mặc dù hắn cừu địch khắp thiên hạ, nhưng cũng giao hữu rất rộng, nhất là cuộc chiến đoạt tiên phù, lúc ấy Thần Chủ cường đại nhất cùng mấy Thần Tôn, đều được hắn cứu hộ, nếu không liền sẽ vẫn lạc ở trên địa ngục tế đàn.
Cũng chỉ có hắn, mới có thể làm cho những Thần Tôn Thần Quân này thối lui.
Tuy nói có hơn bốn trăm Thần Tôn cùng mười mấy Thần Quân thối lui, nhưng giờ phút này trong La Thiên thế giới tàn phiến, còn có 2500 Thần Tôn, Thần Quân, như cũ là một loại lực lượng hủy thiên diệt địa, cỗ lực lượng này, như cũ có thể bình định hết thảy, tình huống không thể lạc quan!