Bảo liễn từ trên người Chân Tiên này lao qua, đem hắn nghiền nhập bên trong bánh xe, chạy như bay mà đi.
Bảo liễn chạy thẳng tới chỗ ba người Giang Nam, Đạo Vương không muốn nhiều chuyện, lắc mình né tránh, Giang Nam cùng Giang Tuyết cũng riêng phần mình né tránh, cửu đầu tiên long lôi kéo bảo liễn từ bên cạnh ba người xông qua.
Giang Nam thản nhiên nói:
– Vân Hương Tiên Vương, thật là khí phách.
– Lắm mồm!
Một vị nữ tiên trên càng xe quay đầu lại, đột nhiên vứt một roi, hướng trên mặt hắn hung hăng rút đi!
Giang Nam chưa xuất thủ, Giang Tuyết ở bên cạnh cong ngón búng ra, trường tiên cũng cuốn mà quay về, lấy tốc độ nhanh hơn hướng vị nữ Chân tiên kia rút đi.
– Ồ? Là một cao thủ!
Trong Bảo liễn một ngọc thủ thăm dò, nắm được trường tiên, ba một tiếng vứt đi, lần này lại không phải là rút về Giang Nam, mà là rút về Giang Tuyết.
Sắc mặt Giang Tuyết lạnh nhạt, vươn ra hai ngón tay như ngọc, nhẹ nhàng cắt bỏ, đem trường tiên kia cắt gãy, chưa từng thương tổn được nàng chút nào.
– Trong nữ tử, lại cũng có cường giả bực này?
Màn xe mở ra, lộ ra dung nhan xinh đẹp của Vân Hương Tiên Vương, lạnh nhạt nói:
– Nể tình ngươi tu hành không dễ, Bổn cung không tính toán với ngươi, làm thị nữ của ta a, ở bên cạnh ta chờ đợi sai sử.
Giang Nam tức cười, cười nói:
– Vân Hương, ngươi cũng là người thú vị, khó trách sẽ trở thành Tiên Quân cấm sủng, không bằng ngươi tới làm nha đầu cho đạo lữ của ta sai sử, như thế nào?
– Xú nam nhân, lớn lên cũng có mấy phần thùy mị, rất là tuấn mỹ, chẳng qua là miệng thật sự chán ghét.
Vân Hương Tiên Vương tròng mắt chuyển động, liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh nói:
– Nể tình ngươi lớn lên coi như tuấn mỹ, Bổn cung liền chỉ giết ngươi một lần, sau khi ngươi từ Đạo Quả sống lại, nhớ phải học ngoan một chút! Còn người bên cạnh ngươi…
Nàng xem hướng Đạo Vương, Đạo Vương ở trong Tử Tiêu Tiên Cung gặp qua nàng, nhưng nàng hiển nhiên không có lưu ý qua Đạo Vương, thản nhiên nói:
– Ngươi quá già rồi, hình dung chán ghét, ngạo khí bức người, Bổn cung ghét nhất chính là loại vừa già vừa ngạo nhân này, cho nên Đạo Quả của ngươi sẽ bị Bổn cung mạt sát! Đừng trong lòng còn có may mắn, Bổn cung muốn giết người, cho dù ngươi trốn ở chỗ bát Tiên Vương, trốn vào trong hai cung, cũng không ngăn được Bổn cung!
– Ngươi nói ta vừa già vừa kiêu ngạo?
Đạo Vương ngạc nhiên, phẫn nộ nhìn hướng Giang Nam, có chút không vui nói:
– Hắn lớn lên so với ta tuấn tú?
Giang Nam sờ sờ khuôn mặt của mình, tự đắc nói:
– Sư huynh, ngươi so với ta uy nghiêm, nhưng ta so với ngươi càng trẻ tuổi tuấn tú.
Đạo Vương lộ ra nụ cười, thản nhiên nói:
– Nam nhân giống như rượu cũ, là phải đi qua thời gian lắng đọng mới lộ vẻ thơm ngon, lắng đọng càng lâu, liền càng có tư vị. Sư đệ, ngươi còn không hiểu.
Giang Tuyết ở một bên cười nói:
– Sư huynh, ngươi lắng đọng quá lâu rồi.
Đạo Vương im lặng.
Ba người bọn họ trêu chọc qua lại, hồn nhiên không đem Vân Hương Tiên Vương để ở trong lòng, từng vị tiên nữ trên bảo liễn giận dữ, rối rít quát lớn, Vân Hương Tiên Vương giơ tay lên, lạnh nhạt nói:
– Không cần cùng người chết bực bội.
Nàng đứng dậy, đang muốn đi ra bảo liễn, đột nhiên một cỗ mùi thơm như có như không truyền đến, làm cho người ta chỉ cảm thấy tinh thần đại chấn, thần thanh khí sảng, tu vi đã ở trong bất giác tăng trưởng chút ít!
Mùi thuốc này kỳ lạ như thế, tràn ngập các nơi, ngay cả cổ thụ chọc trời cũng đung đưa cành, nhanh chóng dài cao, trên mặt đất, lại càng đủ loại kỳ hoa dị thảo ghim ra mặt đất, thực vật cổ quái căng vọt, thậm chí cũng không có thiếu tiên dược dài ra, nhanh chóng trở nên khỏe mạnh, cũng không lâu lắm liền như nước trong veo, tiên dược thành thục!
– Chẳng lẽ là tiền sử thánh dược?
Phía trước có Tiên nhân kinh hô, một cổ hơi thở bộc phát, men theo mùi thuốc kỳ dị này về phía trước chạy tới, thậm chí có Tiên Vương hơi thở phóng lên cao, cũng theo hướng mùi thuốc kia truyền đến chạy tới.
Vân Hương Tiên Vương áo bào một quyển, vung tay áo ngồi xuống, quét ba người Giang Nam một cái, để xuống màn xe, thấp giọng nói:
– Chỉ là tiểu bối, há có thể cùng tiền sử thánh dược đánh đồng? Trước bỏ qua cho các ngươi một con đường sống. Chúng ta đi!
Mấy vị thị nữ lập tức quát mắng, thúc dục chín con tiên Long hướng trước chạy như điên.
Ba người Giang Nam liếc mắt nhìn nhau, lập tức nhích người về phía trước bay đi.
Đạo Vương trầm giọng nói:
– Trong Vô Nhân khu, đúng là có tin đồn tiền sử thánh dược, trong truyền thuyết Viên Không Tiên Quân trong hai cung vốn chỉ là một Tiên Vương, ở trong Tiên Vương cũng tầm thường, sau lại chiếm được một bụi tiền sử thánh dược, lúc này mới nhất cử vượt qua bát Tiên Vương, ở trước bát Tiên Vương tu thành Tiên Quân, có thể tiến vào Tiên Đế Cung! Như quả thật là thánh dược, chỉ sợ đem mấy người chúng ta hết thảy tăng lên tới Tiên Vương cảnh giới cũng không nói chơi!
Giang Nam nghi ngờ nói:
– Tăng lên tới Tiên Quân cảnh giới? Có lầm hay không? Cái dạng tiền sử thánh dược gì, có thể có công hiệu bực này?
Tiên Vương cảnh giới đã là cực kỳ khó có thể đột phá, vây khốn không biết bao nhiêu người, Tiên Quân cảnh giới lại càng khó vô cùng, lấy tài cán trí tuệ của bát Tiên Vương, cũng cần tám ức năm, hơn nữa còn không thể thành công đột phá.
Chỉ bằng vào một bụi thánh dược là có thể làm cho người ta tăng lên tới Tiên Quân cảnh giới, bao nhiêu cũng có chút để cho hắn khó có thể tin.
Đạo Vương lắc đầu nói:
– Sư đệ, ngươi tới Tiên giới thời gian quá ngắn, rất nhiều bí mật ngươi cũng không biết. Tiền sử thánh dược chính là sinh trưởng ở trên mảnh nhỏ Đạo Quả của Đạo Quân cấp cường giả tiền sử vẫn lạc, hấp thu tinh hoa của Đạo Quân Đạo Quả, có năng lực không thể tưởng tượng nổi! Sau khi phục dụng, là có thể tìm hiểu Đại đạo, lĩnh ngộ thần thông tuyệt học của tiền sử, đột phá đến Tiên Quân cảnh giới cũng là đơn giản vô cùng!
Phía trước đột nhiên xuất hiện một khe vực sâu thẳm, chư tiên ở trong khe sâu chém giết, chiến đấu, hướng trong hạp cốc chạy đi. Ba người Giang Nam tới đây, nghỉ chân nhìn lại, chỉ thấy ở trung ương khe sâu là một mảnh hồ, trung tâm hồ dài ra một bụi quái thụ, phảng phất là do nước thuần túy tạo thành, trong suốt trong sáng.
Trên cây còn kết xuất mấy quả trái cây, trái cây kia cùng những trái cây khác bất đồng, hình dáng giống như Đạo Quả, tràn ngập mùi thơm ngát thấm phế phủ người.
Mùi thơm ngát này, liền là mùi thơm đặc biệt mà bọn hắn ngửi được kia!
Trong hạp cốc kỳ hoa quái thụ khắp nơi, lại có tiên thú rất cường đại bảo vệ ở chỗ này, ngăn trở đường đi của bọn họ, tựa hồ cũng là vì trái cây trên cây mà đến.
– Đây chính là tiền sử thánh dược?
Giang Nam kinh ngạc nhìn hướng quái thụ trong hồ nước kia, trong lòng có chút nghi ngờ, tiền sử thánh dược chính là Đạo Quả của Đạo Quân cường giả, sau khi nghiền nát kết xuất thánh dược, gốc quái thụ trước mắt này kết xuất trái cây, thật có chút giống như là Đạo Quả.
Chẳng qua là, để cho hắn cảm giác được buồn bực chính là, nếu thật là tiền sử thánh dược, vì sao nơi này lại ngay cả tiền sử sinh linh cũng nhìn không thấy tới nửa con? Cũng không có bất kỳ tiền sử cấm chế?
Phải biết rằng, ở trong Vạn Chú nội cung, khắp nơi cấm chế, vô số tiền sử sinh linh xông ra, bảo vệ địa cung, nơi này không thể nào không có tiền sử sinh linh, cũng không có thể không có cấm chế.
Nhưng mà tấm hồ trước mắt này không có chút cấm chế nào, cũng không có bất kỳ khí tức của tiền sử sinh linh, để cho hắn có chút chần chờ, không có tiến lên. Đạo Vương cùng Giang Tuyết cũng nhìn ra điểm này, giống như trước không có gia nhập trong tranh đoạt.